Chương 14: Anh Yêu Em Rất Yêu Em

Sáng sớm mùa hạ, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào mang theo cảm giác mát lạnh, bức rèm màu xanh nhẹ nhàng đong đưa, nhẹ nhàng cọ qua mặt Tri Hiểu, cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, ngửi được mùi hương hấp dẫn từ phòng bếp bay tới, hẳn là Cố Hoài đang làm cơm sáng.

Cơn ngủ chưa dứt, cô lại nhắm mắt lại, nhưng một lát sau liền bị Cố Hoài ôm lên, thanh âm ôn nhu vang lên bên tai: "Rời giường ăn sáng.

"

Tri Hiểu nhăn mày, vẫn không chịu mở mắt, cánh tay vô thức ôm cổ anh, ở trong lòng anh cọ cọ: "Tôi buồn ngủ!"

Cô muốn ngủ tiếp, xoay mặt vào trong hõm cổ anh, hơi thở mềm mại nhẹ nhàng phả vào cổ anh, tay Cố Hoài ôm cô nắm thật chặt, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm, kiên nhẫn dỗ dành: "Không ăn thì sẽ nguội mất!"

Không nghe thấy ai trả lời, chỉ có hô hấp đều đều truyền đến, Cố Hoài có một việc sẽ không dung túng cô, đó chính là sức khỏe của cô, anh ôm người ngồi ở trên giường, đem người Tri Hiểu đặt xuống, đầu Tri Hiểu liền gối trên đùi anh.

8 giờ sáng, mặt trời mới lên chưa lâu, ánh nắng vẫn chưa chiếu tới, còn lẩn thẩn ở phương xa, cơn gió mát tranh thủ bay lượn bên ngoài.

Tri Hiểu mặc váy ngủ có đai, lúc gối đầu trên đùi Cố Hoài trở mình một cái, váy ngủ bị cuộn lên một chút, quần lót nhỏ màu hồng nhạt đáng yêu lộ ra, chân dài mảnh khảnh gác trên giường, ánh mắt Cố Hoài thâm trầm, không hiểu nổi mình đang nuôi một tiểu bạch thố hay một tiểu yêu tinh.

Tri Hiểu khó chịu trở mình, trong lúc ngủ mơ cảm thấy có chút không thoải mái, cô nhẹ nhàng cọ cọ, muốn gạt váy xuống.

Tay Cố Hoài ấn ở trên eo cô, cả người nóng rực khó nhịn, như là có một ngọn lửa từ trong lòng bốc lên, tức thì lan ra khắp người, bởi vì cảm giác mềm mại trên đùi, tim anh trở nên càng mất khống chế.

Gỡ mắt kính xuống, đôi mắt chàng trai lộ ra không sót gì, như là biển sâu vô tận, anh cúi đầu lẳng lặng nhìn cô gái đang ngủ.

Cố Hoài cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, bỗng nhiên đánh vào tay cô một cái, đánh không mạnh, nhưng cũng không nhẹ, làn da trắng nõn lập tức đỏ lên, anh lại đánh thêm cái nữa, nhưng xuống tay nhẹ hơn rất nhiều.

"A!", cô khẽ kêu một tiếng, Cố Hoài cho rằng mình đánh cô đau, bàn tay đặt ở trên tay cô xoa nhè nhẹ, Tri Hiểu nhăn mày, cơn buồn ngủ tiêu tan hơn phân nửa: "Cố Hoài, anh làm gì mà đánh tôi vậy?"

Anh cười khẽ, nâng tay lên đánh cái thứ ba, Tri Hiểu vừa xấu hổ lại vừa tức giận: "Tôi trêu chọc gì tới anh chứ?"

Cố Hoài cười khẽ, cúi đầu hôn vành tai cô, thấp giọng hỏi: "Có rời giường không?"

Cô muốn tránh ra khỏi anh, Cố Hoài lại sớm đã đoán được động tác của cô, dùng tay giữ cô lại, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi treo nụ cười hài hước, ôn nhu trách cứ: "Không ngoan!"

Anh lại đánh thêm cái nữa, nhưng lần này bàn tay thon dài còn nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay cô.

Sau đó tay còn định chuyển sang chỗ khác, khi Tri Hiểu hoảng anh lại rút tay về đánh cái thứ năm, giọng nói thanh nhuận mềm như bông: "Còn muốn ngủ nướng không ăn cơm?"

Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa!

Tri Hiểu hung hăng đấm anh một cái: "Anh đừng có quá đáng, tôi dậy hay không, ăn hay không liên quan gì đến anh?"

"Ừm.

" Cố Hoài cười khẽ, khi đôi mắt nheo lại có chút lười biếng, bàn tay thon dài của anh nhẹ nhàng đặt ở trên người cô, hữu ý vô tình vuốt ve: "Không liên quan đến tôi?"

Tri Hiểu tức đỏ mặt: "Cố Hoài!"

Cố Hoài đưa tay ôm cô, giọng nói lười biếng của đàn ông đặc biệt có từ tính, ôn nhu nói: "Sao lại không nghe lời vậy?"

"

Tri Hiểu vẻ mặt đau khổ bảo đảm: "Ăn! Tôi ăn! Từ nay về sau đảm bảo sẽ ăn cơm tử tế!"

Cố Hoài khẽ ừ một tiếng, rồi lại ôm chặt cô, vùi đầu ở trên vai cô: "Tôi ôm em một cái.

"

Tri Hiểu sợ tới mức đỏ mặt, sợ anh hoặc là không làm gì, hoặc là dọa cô tới sợ chết khiếp mới thôi, rốt cuộc thì quần áo bây giờ của cô không an toàn lắm, cởi ra rất dễ, cô vội vã nói: "Tôi đói rồi, anh buông tôi ra trước đã.

"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!