Hai mươi bốn tháng Ba, cung Hưng Khánh tổ chức buổi chầu lớn..
Kính Quốc công Lâm Túc đứng trước mặt mọi người, tuyên đọc chiếu thư nhường ngôi của Hoàng đế, cả triều xôn xao.
Mặc dù gần đây cũng xuất hiện dấu hiệu, cũng có người tin tức nhạy bén nghe cung nhân nói tới cơn phong ba ép vua thoái vị kia, nhưng đa số vẫn không ai ngờ tới, chiếu nhường ngôi được đưa xuống nhanh như thế, khiến cho mọi người trở tay không kịp.
Tĩnh Vương đang cầm ngọc tỷ của Hoàng đế trong tay, trên mặt không có cảm xúc gì. Mấy ngày nay, ông từng nhìn thấy bệnh tình của Hoàng đế cứ lên lên xuống xuống, nhưng vẫn không chuyển biến tốt, sau khi về kinh cũng không gặp được Thái hậu, hiển nhiên là do Thái tử không cho ông gặp. Thậm chí, ông nghi ngờ rằng, nếu mình cứ khăng khăng như thế, Thái hậu cũng sẽ trở thành con tin mà Thái tử dùng uy hiếp ông.
Ngoài phủ đệ của ông có người của Thái tử theo dõi, thái giữ nắm giữ triều chính, khống chế toàn bộ kinh thành, ông chỉ còn cách thỏa hiệp.
Đám triều thần quỳ dưới đất tiếp chiếu không dám ho he tiếng nào, chỉ thấy các phụ thần trong Nội các đã biết chuyện từ lâu cũng bằng lòng chấp nhận. Người cầm ngọc tỷ, tuyên đọc chiếu thư lại chính là Tĩnh Vương và Kính Quốc công, dù trong lòng cảm thấy nghi kị, nhưng không ai dám đứng ra chất vấn vào lúc này.
Hoàng Thái tử mang vẻ mặt nghiêm trang, bước từng bước vững vàng lên phía trước, quỳ xuống đất nhận chiếu thư và ngọc tỷ.
Tuy chưa cử hành đại điển đăng cơ chính thức, nhưng bắt đầu từ giờ phút này, thân phận của hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Cung Ninh Thọ.
Lăng Kỳ Yến quỳ trước mặt Thái hậu, giải thích thỉnh tội giúp Ôn Doanh.
Hôm qua bọn họ trở về từ biệt cung, sáng nay y mới tới gặp Thái hậu. Việc tuyên đọc chiếu thư nhường ngôi trước triều đã truyền khắp hậu cung. Tất cả mọi người đều luống cuống, sắc mặt của Thái hậu chưa từng khó coi như bây giờ.
Đối mặt với nghi vấn của Thái hậu, Lăng Kỳ Yến chỉ có thể dùng lý do Ôn Doanh vì nghĩ cho đại cục: "Bệ hạ bệnh nặng không dậy nổi, Thái tử nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, bất đắc dĩ mới nhận đại vị, mong tổ mẫu thông cảm."
"Rốt cuộc Hoàng đế bị làm sao? Nó bị bệnh gì? Vì sao năm ngoái vẫn còn ổn, bây giờ lại bệnh nặng không dậy nổi?" Thái hậu vừa tức vừa vội, trong lời nói cũng trở nên hoài nghi hơn đối với bọn họ, đặc biệt là với Ôn Doanh.
Lăng Kỳ Yến nghĩ một lúc, cuối cùng thú thật: "Bệ hạ trúng độc."
Nghe vậy, trước mắt Thái hậu như tối sầm lại, suýt nữa đã ngất đi: "Trúng độc? Tại sao lại trúng độc?"
"Ngu Chiêu viện hạ độc bệ hạ, không những bệ hạ mà Thục phi cũng trúng độc, lại không cứu về được. Ngu Chiêu viện đã bị Thái tử xử tử. Thái tử tạm giấu tin này, sợ triều cục rung chuyển, đợi sau khi hắn thuận lợi kế vị sẽ thông báo mọi chuyện."
Đây là lý do thoái thác mà họ đã bàn bạc từ trước, không cần phải gạt chuyện Hoàng đế trúng độc. Độc kia đến từ Tây Nam, ai mà chẳng biết, nước nhỏ kia tuy là nước chư hầu của Đại Thành, nhưng xưa giờ chẳng thái bình gì, bọn họ có thể dùng để bịa lý do.
"Vậy giờ Hoàng đế thế nào? Có cứu được không? Phải cứu thế nào? Thái y nói làm sao? Con đừng gạt ta, nói rõ ràng ra cho ta!" Thái hậu cuống tới đỏ mắt, liên tục đặt câu hỏi, nếu không có ma ma đứng bên cạnh dìu bà, e là bà không chịu nổi.
Lăng Kỳ Yến thấp giọng, lựa lời có thể nói, trả lời từng câu hỏi của bà.
Sau khi nghe xong, chẳng những Thái hậu không thả lỏng, mà nghe nói Hoàng đế nằm trên giường không xuống được nữa, bà càng nóng ruột hơn, nhất quyết phải tự mình tới biệt cung thăm Hoàng đế.
Lăng Kỳ Yến đành an ủi bà: "Tổ mẫu đừng vội, đợi thêm mấy ngày nữa Thái tử lên ngôi rồi, chuyện bên này ổn định xong, bọn con sẽ đi với tổ mẫu."
Chập tối, cuối cùng Ôn Doanh cũng rảnh rỗi, tới cung Ninh Thọ vấn an.
Thái hậu lại nhắc chuyện muốn tới biệt cung gặp Hoàng đế, Ôn Doanh gật đầu đồng ý: "Đợi đại điển đăng cơ kết thúc, chúng con sẽ đưa tổ mẫu qua đó."
Nghi kị của Thái hậu vẫn chưa tiêu hết, lại hỏi những câu khi sáng từng hỏi Lăng Kỳ Yến, Ôn Doanh trả lời rất cẩn thận.
Nhưng hắn nhất quyết phải đợi tới lúc lên ngôi xong mới cùng bà đi tới biệt cung thăm Hoàng đế.
Thái hậu do dự, thử thăm dò hỏi lại hắn: "Nhường ngôi cho con… là ý của Hoàng đế thật sao?"
"Vâng."
"… Vậy mấy đứa em trai em gái kia, con định sắp xếp thế nào?"
Ôn Doanh điềm tĩnh trả lời: "Trừ Kỳ Ngộ ra, tất cả đều được phong vương. Theo quy chế của tổ tiên, vốn nên cho bọn họ tới đất phong, nhưng phụ hoàng còn ở đây, thế để bọn họ ở lại trong kinh trước, trừ những ai đã xuất cung lập phủ ra, những người còn lại cùng với chúng phi tần hậu cung đều dời tới biệt cung. Bên đó phong thủy tốt, phù hợp để phụ hoàng dưỡng bệnh.
Kỳ Ngộ vẫn ở lại cung Ninh Thọ làm bạn với tổ mẫu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!