Chương 93: (Vô Đề)

Binh mã của hai doanh đánh nhau ngoài cổng thành, cuối cùng Lâm Túc đích thân đẩy Phó Thống lĩnh Bắc doanh rớt xuống ngựa, đám người còn lại đành buông vũ khí đầu hàng.

Bóng chiều vừa tàn.

Tĩnh Vương ngã ngồi lên ghế, khẽ nhắm mắt không lời nào.

Trên tay ông có một vết cắt đang rỉ máu, Ôn Doanh bảo thái y đến băng bó nhưng ông lại thờ ơ hất ra.

Vai Ôn Doanh cũng nhận một nhát kiếm của Tĩnh Vương.

Lúc nãy hai chú cháu bọn họ giao thủ, tuy Ôn Doanh dồn ép Tĩnh Vương, nhưng lại cố hết sức nhường ông ta. Sau khi hắn gắng gượng nhận nhát kiếm kia, chính Tĩnh Vương buông kiếm trước, tiếp đó ông ta vẫn giữ thái độ lạnh nhạt thất bại không nói lời nào.

Mãi đến khi Lâm Túc áp giải Phó Thống lĩnh Bắc doanh đến cửa, bẩm báo cho Ôn Doanh, bảo loạn đảng ngoài cung đã bị bắt hết.

Ôn Doanh khẽ gật đầu.

Nghe thấy giọng của Lâm Túc, Tĩnh Vương giương mắt lên, ánh mắt sắc nhọn như có gai phóng về phía hắn. Lâm Túc tránh đi, vờ như không thấy.

Ôn Doanh hạ giọng nhắc nhở Tĩnh Vương: "Hoàng thúc, ngài thua rồi."

Tĩnh Vương chỉ đáp lại hắn bằng một nụ cười khẩy.

Ôn Doanh không để bụng: "Nếu hoàng thúc cứ cố chấp như thế, những người bên ngoài chỉ có thể chết oan thôi."

Phó Thống lĩnh Bắc doanh nghe vậy liền trợn tròn cả mắt, giãy giụa muốn đứng dậy lại bị Lâm Túc đ. è xuống.

Hắn ta lớn tiếng phản biện: "Bản tướng không hề tạo phản! Bản tướng chỉ làm theo khẩu dụ của bệ hạ, cầm điều binh phù của bệ hạ đến cứu giá thôi! Các ngươi dám vu oan cho bản tướng!"

*điều binh phù: phù tiết để điều binh khiển tướng thời xưa.

Lâm Túc đã lấy được điều binh phù kia, bèn đưa cho Ôn Doanh xem.

Ôn Doanh vu. ốt ve hoa văn hình rồng trên đó. Điều binh phù này chỉ có hoàng đế các đời của Đại Thành mới có, có thể điều động tất cả binh mã kinh đô và vùng lân cận, hiện tại lại đang nằm trong tay hắn.

Lát sau, hắn thấp giọng hỏi: "Thời gian này phụ hoàng luôn bệnh nặng hôn mê bất tỉnh, sao điều binh phù này lại đến được tay hoàng thúc?"

Tên Phó Thống lĩnh kia còn định gân cổ lên cãi, Ôn Doanh lại không cho hắn cơ hội, sai người áp giải hắn xuống, giữ lại chờ xử lý.

Tĩnh Vương lạnh lùng giương mắt, cuối cùng mới chịu cất tiếng: "Thái tử điện hạ cớ gì phải giả vờ giả vịt. Sao điều binh phù này lại đến được tay ta, không phải ngươi đã rõ như ban ngày sao, còn phải hỏi? Ngươi không cần nói mấy lời thừa thãi, đến cả phụ hoàng ngươi còn không thèm quan tâm, sao lại để ý đến bản vương với mấy kẻ ngoài kia thế? Muốn chém muốn giết muốn róc thịt, chỉ cần muốn thì gì mà chẳng được."

Ôn Doanh tiếp lời: "Cô không có ý định giết bọn họ, càng không nghĩ đến việc sẽ giết hoàng thúc. Bên Bắc doanh đã gửi công văn của bộ Binh đi rồi, cô sẽ cho người dìm xuống, nhưng phải nhờ hoàng thúc làm chứng cho cô."

Đầu mày Tĩnh Vương nhíu chặt lại: "Ngươi còn muốn làm gì nữa?"

"Cô cần một chiếu thư nhường ngôi, cũng cần thêm vài nhân chứng nữa. Nếu có cả Kính Quốc công và hoàng thúc làm nhân chứng giúp cô thì mới có thể khiến bá quan trong triều tâm phục khẩu phục."

"Ngươi mơ đi!" Tĩnh Vương mỉm cười, nói: "Không phải ngươi tài giỏi lắm à? Lợi dụng thời gian này phụ hoàng ngươi ở biệt cung mà đuổi Thủ phụ Thứ phụ đi, dốc sức khống chế triều đình, trên triều còn ai dám mở miệng chống lại ngươi nữa? Còn cần nhân chứng làm gì? Bản vương chỉ là một lão già hồ đồ không biết gì, e sẽ làm hỏng "việc tốt" của Thái tử điện hạ mất."

Ôn Doanh khẽ híp mắt lại, ánh mắt càng rét lạnh hơn: "Nếu hoàng thúc nhất quyết không đồng ý, vậy thì cô đành phải dẫn hoàng thúc cùng với đám loạn đảng dưới trướng ngài đi xử lý, tội danh mưu phản, liên lụy cả gia quyến…"

"Ngươi dám!" Sắc mặt Tĩnh Vương đỏ bừng bừng: "Tên súc sinh nhà ngươi! Ngươi dám làm thế thì bản vương có chết cũng không tha cho ngươi đâu!"

"Hoàng thúc, có câu "Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt"," Ôn Doanh trầm giọng xuống: "Có thể hoàng thúc sẵn sàng chết vì đại trung đại nghĩa, vì lẽ phải của bản thân, thậm chí không tiếc phải hy sinh vợ con mình, bởi ngài cho rằng ngài chết vinh. Nhưng ngài thử ngẫm lại xem, Thái hậu tuổi già sức yếu, làm sao chịu được cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh lần nữa chứ.

Bây giờ phụ hoàng đã như vậy rồi, nếu Thái hậu còn mất cả ngài rồi cả đám cháu trai cháu gái thì thử hỏi bà đau lòng sinh bệnh, có phải ngài sẽ mang tội bất hiếu hay không."

Tĩnh Vương đột ngột mở to mắt, nhìn chòng chọc vào Ôn Doanh. Ông ta vốn không nghĩ đến tình huống này, tiếng nghiến răng ken két vang lên, giận đến nỗi sắp nôn ra máu.

Ôn Doanh không hề bị dao động, tiếp tục "thêm dầu vào lửa": "Với tình trạng hiện giờ của bệ hạ cũng không còn sức lo liệu việc triều chính. Lúc trước cô từng nói sẽ nguyện san sẻ cho bệ hạ, gánh trên vai trách nhiệm này cũng không phải câu đùa. Dùng danh nghĩa Thái tử để giám Quốc, suy cho cùng chưa phải là cách lâu dài, cũng có nhiều phiền phức nữa. Chính lệnh không thể tùy tiện ban xuống, có rất nhiều việc phải gác lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!