Chương 5: Trong cung ban rượu

Edit: PP

Beta: Yuyu

Nhà mới lập page, ai thích có thể vào follow để xem team tấu hài nha :))))))

_________________________

Lăng Kỳ Yến vào cung được vài ngày rồi, từ lúc mười hai tuổi y đã tự lập phủ rồi chuyển ra ngoài ở, nên tẩm điện riêng của y trong cung không còn nữa, ngày lễ ngày tết mà hồi cung y đều ngủ ở cung Ninh Thọ của thái hậu.

Sáng sớm Tết Đoan Ngọ, Hoàng hậu Thẩm thị dẫn theo một nhóm phi tần đến cung Ninh Thọ thỉnh an, Thái hậu không thích ồn ào, nên mỗi tháng bà chỉ cho bọn họ đến đây mười ngày một lần, hôm nay là ngày lễ chính của Tết Đoan Ngọ, nhóm phi tần dẫn theo cả hoàng tử và công chúa tới, có mặt đông đủ hết.

Ngoại trừ trưởng hoàng tử Lăng Kỳ Yến, những hoàng tử và công chúa khác đều ở trong cung, vẫn còn nhỏ tuổi.

Thái tử vắng mặt do gã và Hoàng đế đang ở trên triều gặp mặt quan lại.

Lăng Kỳ Yến ngủ nướng đến qua giờ Thìn mới chịu dậy, lúc bước vào điện chính của cung Ninh Thọ còn há miệng ngáp một cái, rồi hờ hững vấn an mẫu hậu Thẩm thị và một vài phi tần có chức vị cao khác.

Thẩm thị cực kì ghét dáng vẻ uể oải này của y, bèn nhíu mày dạy dỗ: "Con nhìn lại con đi, có phép tắc gì không, biết mấy giờ rồi không? Nhị đệ của con đã theo phụ hoàng vào triều từ một canh giờ trước, con có thể noi gương nó được không? Có thể tiến bộ thêm chút không?"

"Con học đệ ấy làm gì, đệ ấy là Thái tử, còn con đâu phải, con cũng chẳng cần vào triều." Lăng Kỳ Yến bĩu môi, lầu bầu nói.

"Cứ như thế này, phụ hoàng dám dẫn con vào triều chắc? Con muốn mất mặt trước văn võ bá quan à?"

"... Dù con làm gì, ngài cũng sẽ thấy mất mặt thôi."

Thẩm thị nghe vậy thì tức giận, vẫn muốn trách mắng y tiếp nhưng bị Thái hậu ngắt lời: "Yến nhi, đến cạnh tổ mẫu nào."

(*Tổ mẫu: bà nội.)

Lăng Kỳ Yến cười lên, dựa vào người Thái hậu, làm nũng lấy lòng bà, nịnh đến khi bà cười hớn hở.

Thẩm thị còn rất nhiều lời răn dạy chưa kịp nói ra khỏi miệng, nhưng đành gắng gượng nuốt lại, bà ta xoắn khăn tay, giấu đi vẻ u ám trong mắt, cụp mắt im lặng.

Những người khác không dám nhìn lung tung, coi như không thấy gì.

Ai cũng biết hai mẹ con họ không được hòa thuận cho lắm, Hoàng hậu có ba người con trai, bà ta sinh Lăng Kỳ Yến khi vẫn còn ở nhà họ Tiềm, sinh nở khá gian nan, y vừa tròn trăm ngày, đã được Thái hậu bế về nuôi lớn bên người. Bởi vì một vài chuyện, Thẩm thị cảm thấy Lăng Kỳ Yến khắc bà ta, giống như trời sinh bà ta và y không có duyên mẹ con vậy, nên rất ghét y.

Sau này Hoàng hậu có thêm Nhị hoàng tử và Lục hoàng tử, càng đối xử bất công hơn, bà ta cưng hai con trai nhỏ như châu báu, nhất là Nhị hoàng tử Lăng Kỳ Ngụ, chỉ nhỏ hơn Lăng Kỳ Yến hai tuổi, nhưng khác với một người lười học, ghét đọc sách từ nhỏ như y, vị Nhị hoàng tử này lại là một thiên tài bẩm sinh, vừa lanh lợi vừa ngoan ngoãn, không chỉ Thẩm thị thích, mà h

Hoàng đế cũng thiên vị gã hơn, bởi thế mà cố tình kéo dài không lập Thái tử.

Khi Lăng Kỳ Yến tròn mười hai tuổi đã nhiễm bệnh nặng, suýt nữa thì không qua khỏi, lúc y yếu ớt nhất, Thẩm thị cũng chẳng tới thăm y một lần, Hoàng đế lại dứt khoát phong Nhị hoàng tử làm Thái tử luôn, Thái hậu sai người bế Lăng Kỳ Yến đến cung Ninh Thọ, rồi tự mình giám sát một đám thái y mớm thuốc châm cứu cho y, mới cứu được người về từ quỷ môn quan.

Sau đó, Lăng Kỳ Yến được phong vương, chuyển ra ngoài ở, nếu không nhờ Thái hậu luyến tiếc cháu, chỉ e là Hoàng đế và Hoàng hậu sẽ lập tức vứt một mảnh đất phong cho y rồi đuổi khỏi kinh thành.

Thẩm thị ghét Lăng Kỳ Yến, tất nhiên y cũng không thích bà ta, y chỉ coi người mẹ chưa từng thương yêu mình này như người xa lạ.

Ngồi xuống cạnh Thái hậu, Lăng Kỳ Yến tự tay bóc đậu phộng cho bà, thái hậu cực kì vui mừng, không ngừng khen y hiếu thảo.

Lúc Hoàng đế và Thái tử tới, Lăng Kỳ Yến còn đang mè nheo đòi Thái hậu miếng da cáo màu bạc mà Mặc Bắc vừa cống nộp, Hoàng đế nghe thấy thì nhíu mày mắng y: "Con còn trẻ mà học ở đâu thói kiêu ngạo như vậy? Cứ là đồ tốt thì đều muốn bỏ vào túi mình."

Lăng Kỳ Yến không phản bác: "Miếng của mẫu hậu đã tặng cho Thái tử, Thái tử có thể có, tại sao con không thể?"

Miếng da cáo màu bạc kia cực kì hiếm, không chỉ nguyên vẹn hoàn hảo, mà da lông còn sáng bóng trơn nhẵn, là đồ cao cấp, tổng cộng có hai miếng, Hoàng đế chia cho Thái hậu và Thẩm thị, Thẩm thị thì tặng lại miếng của mình cho Lăng Kỳ Ngụ.

Trước đó Thẩm thị đã cố nén giận, giờ nghe Lăng Kỳ Yến nói vậy, càng bực hơn: "Thì sao, chẳng lẽ việc gì con cũng so đo với Thái tử hết? Sao không tự nhìn xem con có chỗ nào hơn nó không."

Lăng Kỳ Yến dời mắt đi, chẳng thèm để ý tới bà ta, chỉ coi mấy lời đó như gió thoảng bên tai, Thẩm thị càng giận hơn, Lăng Kỳ Ngụ vội vàng cười nói hòa giải: "Chỉ là một miếng da thôi mà, nếu đại ca thích, đệ tặng miếng của đệ cho huynh là được rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!