Chương 38: (Vô Đề)

Edit: Rykyu

Beta: Yuyu

_______________

Sau khi xe ngựa của Hoàng đế rời đi, trong phòng yên ắng hẳn, một lúc sau, Ôn Doanh im lặng đứng dậy, rời khỏi phòng học.

Hoàng đế ra lệnh bộ Lễ xóa bỏ công danh của hắn ngay hôm đó, nên Quốc Tử Giám không thể chứa chấp hắn nữa.

Ôn Doanh trở về phòng thu dọn đồ đạc, Phan Hữu An lẽo đẽo theo sau châm chọc tiếp, trên mặt hắn lộ rõ vẻ hả hê.

Ôn Doanh không thèm liếc đối phương lấy một lần, hắn vẫn buông mí mắt, nhằm che khuất cảm xúc dưới đáy mắt.

Hai người cùng phòng khác cứ xoắn xuýt mãi, mặt mày nhuốm vẻ hổ thẹn, cuối cùng cũng không nói lời nào.

Buổi trưa lúc bọn họ trở về phòng đều thấy rõ ràng Ôn Doanh chưa từng móc cái nhẫn kia ra, hắn chỉ thay đồ, cầm theo hai quyển sách rồi rời đi, là người ta vu cáo hãm hại hắn.

Nhưng trước mặt Hoàng đế và Thái tử, bọn họ đã hèn nhát chọn bo bo giữ lấy mình, không hề mở miệng giải thích hộ Ôn Doanh.

Tư nghiệp Lâm cố tình chờ bên ngoài, Ôn Doanh bước đến cạnh ông, trả lại quyển sách ông đã tặng mình trước kia.

Tư nghiệp Lâm không chịu nhận: "Sau này định làm gì tiếp?"

Ánh mắt Ôn Doanh vẫn bình tĩnh, hắn nói bằng chất giọng khàn đặc: "Đi tòng quân."

Tư nghiệp Lâm sửng sốt, ông không ngờ Ôn Doanh có thể nghĩ ra con đường khác nhanh như vậy, bèn do dự khuyên hắn: "... Định tòng quân thật sao? Bệ hạ chỉ nói xóa bỏ công danh chứ chưa cấm con thi lại mà, con vẫn còn trẻ, dù phải thi lại từ đầu cũng mất vài năm thôi, cần gì phải làm thế?"

"Con không muốn thi lại lần nữa."

Ôn Doanh không giải thích tiếp, cũng không định giải thích thêm.

Tới bước này rồi, hắn càng muốn vượt trội hơn người khác, chắc chắn hắn sẽ vượt qua tất cả bọn họ, thể nào cũng có ngày hắn leo lên được vị trí cao nhất, nắm giữ quyền thế lớn trong tay.

Nếu thi lại, dù đậu thì vẫn phải bắt đầu từ chức quan nhỏ bé tầm thường, hắn không muốn phí thêm mười hay hai mươi năm nữa, hắn thà dùng máu và sinh mạng để liều mình giành lấy chút ít công danh.

Tư nghiệp Lâm thở dài một hơi: "Ta đã nói sớm muộn gì Dục vương điện hạ cũng hại đời con."

Vẻ u ám chợt lóe lên trong mắt Ôn Doanh nhưng rất nhanh đã bị thay thế bởi nét ảm đạm, hắn không nói nữa.

Tư Nghiệp Lâm thấy Ôn Doanh quyết tâm như thế đành ngừng khuyên nhủ, ông nhận sách, rồi móc hai trăm lượng bạc từ trong ngực ra nhét vào tay hắn: "Cầm đi, coi như thầy cho con mượn, nếu sau này con đạt được công danh tốt hơn thì nhớ trả gấp đôi cho thầy."

Ôn Doanh không từ chối, hắn nhận bạc, sau đó cúi thấp đầu, vái chào Tư nghiệp Lâm: "Xin thầy hãy bảo trọng."

Tư Nghiệp Lâm nghẹn ngào nói không nên lời, Ôn Doanh ngẩng dậy, ưỡn thẳng lưng và vai, bước từng bước rời khỏi Quốc Tử Giám, không hề quay đầu liếc lại lần nào.

Lăng Kỳ Yến trở về phủ, nha hoàn mới bưng chén trà nóng lên đã bị y hung hăng đập bể.

Trước đó lúc quay về hoàng cung với Hoàng đế, Lăng Kỳ Yến đã bị ông ta trách mắng một trận, tên chó chết Lăng Kỳ Ngụ còn giả vờ nói đỡ cho y, nhưng vẻ hả hê trên mặt gã chứng tỏ gã là chủ mưu trong chuyện này.

Đâu dễ ăn như vậy chứ!

Tới chạng vạng, Hạ Chi Hành đến viện chính thỉnh an Lăng Kỳ Yến, hắn ta vừa khom lưng đã bị thái giám đứng phía sau đá vào sau gối. Bởi vì bất ngờ không kịp phòng bị nên hai đầu gối của Hạ Chi Hành cứ thế đập mạnh xuống đất.

Vẻ tức giận chợt lóe qua mặt hắn ta, Lăng Kỳ Yến nhìn đối phương bằng ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi còn dám quay về chỗ bản vương à?'

Hạ Chi Hành nhanh chóng che giấu cảm xúc trên mặt, sau đó ra vẻ ngoan ngoãn nịnh nọt giải thích với y: "Hôm nay là do học trò nôn nóng muốn lấy lại nhẫn ban chỉ thôi, chẳng hề hay biết bệ hạ sẽ tới, học trò không cố ý thật..."

Lăng Kỳ Yến hất thẳng trà nóng trong tay lên mặt hắn ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!