Edit: Yuan
Beta: Yuyu
______________________
Trời đêm mát mẻ phủ xuống lớp sương mùa thu mỏng tang lạnh lẽo, chân nến trên bàn chỉ còn sót lại chút sáp nến sắp lụi tàn.
Ôn Doanh đã dừng bút từ lâu, hắn gối đầu lên một tay, đùi được đắp kín bằng đệm lông mà Lăng Kỳ Yến sai người dùng da cáo bạc làm cho, lẳng lặng dựa vào vách buồng, tay còn lại cầm chiếc nhẫn phỉ thúy kia, đưa tới trước mắt, vừa nhìn chăm chú vừa cẩn thận vuốt nhẹ nó.
Thỉnh thoảng xung quanh lại vang lên mấy tiếng động, trong đêm cuối cùng này, có người say bí tỉ tiến vào giấc mộng, có người gào khóc nức nở, cũng có người điên dại cười to giống kẻ điên. Chỉ có Ôn Doanh bình tĩnh hơn cả trước đây, như bị cách ly với những âm thanh bên ngoài, trong cái đầu trống rỗng xuất hiện duy nhất một thứ, chính là người ấy.
Cuối giờ thân, Lăng Kỳ Yến rời khỏi cung. Hai ngày trước là Trung thu, y vào cung dự tiệc nhà, sau đó ở lại cung Ninh Thọ hai đêm liền, hôm nay mới được Thái hậu thả ra ngoài.
Lúc ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, Lăng Kỳ Yến chợt nhớ ra hôm nay là ngày thi Hương cuối cùng, tên tú tài nghèo kia sắp trở về rồi, y cảm thấy hơi xót xa.
Tú tài nghèo tội quá, phải đón Trung thu trong trường thi.
"Dừng xe!"
Giọng Lăng Kỳ Yến truyền từ trong xe tới, ngừng một lát rồi mới dặn dò tiếp: "Đến trường thi."
Canh ba giờ Dậu, tiếng trống vang lên, cuối cùng cổng lớn trường thi cũng mở rộng.
Các thí sinh lần lượt xuất hiện, hầu như tất cả đều mệt rã rời, có kẻ ngơ ngác như người mất hồn, được dìu ra ngoài, cũng có kẻ vừa rời trường thi đã co quắp ngã xuống đất, không còn biết trời trăng gì nữa.
Xe ngựa của phủ Dục Vương dừng bên kia đường, Lăng Kì yến dựa vào cửa sổ xe, nhìn muôn người phía ngoài bằng ánh mắt thờ ơ, cho đến khi một bóng người cao ngất bước qua cổng trường thi.
Ôn Doanh vẫn là người xuất sắc nhất trong đám đông, tuy trên mặt hắn nhuốm vẻ mệt mỏi nhưng dáng vẻ luôn thảnh thơi như thế, bước chân vững vàng, không để lộ chút yếu ớt nào.
Một tay Lăng Kỳ Yến chống đầu, khóe miệng cong lên, nhìn Ôn Doanh thong thả tới gần, như thể đang vui vẻ ngắm nghía một bảo vật đẹp đẽ nào đó.
Ôn Doanh bước đến cạnh xe ngựa, ngước nhìn Lăng Kỳ Yến bày ra dáng vẻ biếng nhác ở trong xe, đôi mắt ngậm ý cười của y vẫn dõi theo hắn. Dường như Dục vương điện hạ được bao phủ trong đèn đuốc của phố phường đã mất đi vẻ cao quý, xa cách của ngày xưa, trên người y cũng nhuốm khói lửa nhân gian rồi.
"Học trò xin thỉnh an điện hạ."
Ôn Doanh nhìn xuống dưới, cố kiềm chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, giọng nói trầm khàn ẩn chứa chút run rẩy khó phát hiện ra.
Lăng Kỳ Yến không cảm giác được gì, y cười hỏi hắn: "Tú tài nghèo, thi tốt không?"
"Nhờ phúc của điện hạ!"
"Có thể giành được Trạng Nguyên chứ?"
"Như điện hạ mong muốn."
Lăng Kỳ Yến rất thích hắn tự tin như vậy, vừa lòng ngoắc ngón tay: "Lên xe đi."
Ôn Doanh leo lên xe, Lăng Kỳ Yến đã quên mất mấy ngày trước mình còn giận hắn, y vừa duỗi tay miết nhẹ gương mặt hơi gầy gò của đối phương vừa nói luyên thuyên: "Đáng thương quá, mới mấy ngày mà đã gầy đi trông thấy, mấy hôm nay có phải ăn không ngon, ngủ không yên? Trở về bản vương sẽ cố gắng bồi bổ cho ngươi."
Ôn Doanh để mặc móng vuốt của Lăng Kỳ Yến sờ lung tung trên mặt mình, hắn nhỏ giọng cảm ơn y.
Tiếng cười vui sướng thoải mái của Lăng Kỳ Yến vang lên bên tai Ôn Doanh khiến lòng hắn mềm nhũn.
Sau khi quay về vương phủ, Lăng Kỳ Yến giữ Ôn Doanh ở lại ăn tối với mình, trong lúc đó, ánh mắt của y không ngừng lướt khắp người hắn, vừa cảm thấy đối phương đẹp mắt, vừa hơi ghét bỏ cơ thể bẩn thỉu chưa tắm mấy ngày trời của hắn, ăn cơm xong thì vội vàng bảo Ôn Doanh rửa mặt chải đầu.
Nhưng Lăng Kỳ Yến không để hắn rời đi mà sai Giang Lâm dẫn đối phương đến bể tắm của mình.
Đúng là Lăng Kỳ Yến mắc bệnh sạch sẽ, y chưa từng cho người ngoài dùng cái bể đó, đây là lần đầu y hào phóng cho kẻ khác tiến vào đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!