Chương 23: Không muốn dừng lại

Edit: Cải

Beta: Yuyu

______________________

Hôm trước lễ Vạn Thọ, Lăng Kỳ Yến lại ra ngoài do được mời dự tiệc.

Nhờ nịnh nọt Lăng Kỳ Yến mấy ngày qua, cuối cùng vị quốc vương của nước nhỏ ở Tây Nam kia cũng lọt vào mắt xanh y, vốn dĩ chỉ là một sứ đoàn rất tầm thường, nhưng vì được Dục vương điện coi trọng mà trở nên nổi tiếng trong Hội Đồng Quán. 

Tất nhiên, chủ yếu vẫn là do hắn ta đã dẫn tới một đám mỹ cơ đẹp như tiên nữ, còn giỏi ca múa, tài sắc hơn người, nói chung chẳng có nam nhân nào không thích các nàng, dù sao Lăng Kỳ Yến cũng rất thích.  

Trong bữa tiệc, vị quốc vương râu ria xồm xoàm kia uống đến say bí tỉ, mặt mày đỏ bừng, uốn lưỡi nịnh nọt Lăng Kỳ Yến: "Điện hạ, ngài xem nếu dâng mấy cô nương này cho bệ hạ, liệu ngài ấy sẽ thích chứ? Còn ngài có nhìn trúng ai không? Ngài mà ưng người nào, ta sẽ đưa thẳng người ấy đến phủ ngài, không dâng lên bệ hạ nữa."  

Tên này chỉ là quốc vương của một nước nhỏ ở Tây Nam, chẳng có năng lực gì, phải dựa vào Đại Thành mới có thể trải qua cuộc sống thái bình, bây giờ còn tự mình dẫn theo nhiều mỹ cơ được lựa chọn kỹ càng đến kinh thành để dâng cho Hoàng đế Đại Thành và mấy nhà quyền quý, nhằm xin xỏ thêm lợi ích cho nước mình. 

Lăng Kỳ Yến chống đầu lên một tay, rót thẳng rượu vào miệng, ánh mắt lướt qua mặt của tất cả mỹ cơ ở đây. Mấy hôm nay, ngày nào y cũng xem các nàng nhảy múa, tất nhiên hiểu rõ mục đích của đối phương.  

Y giơ tay, ngoắc gọi cô nương múa dẫn đầu xinh đẹp nhất, nàng ta bước chân trần về trước, quỳ xuống trước mặt y, rồi rót rượu cho y, ánh mắt nhìn y vô cùng nóng bỏng.

Lăng Kỳ Yến khẽ cong môi, cười hỏi nàng ta: "Ngươi muốn làm phi tử của bệ hạ không?" 

Cô nương đó nhìn thẳng y: "Nô tì bằng lòng hầu hạ điện hạ."

"Thật ư?"

"Nô tì thích điện hạ."

Lăng Kỳ Yến cười ha ha: "Hầu hạ bản vương làm gì chứ, muốn hầu hạ thì nên hầu hạ bệ hạ kìa, biết đâu bệ hạ sẽ thích ngươi, sau đó phong ngươi làm phi thì sao." 

Nàng ta cắn môi, ánh mắt thoáng do dự, nhưng lúc nhìn Lăng Kỳ Yến lại toát lên vẻ không nỡ.

Y nâng một sợi tóc dài xõa tung của nàng lên, vân vê nó giữa đầu ngón tay: "Nghe lời đi, theo bản vương sẽ không có tương lai, ngươi nên leo lên vị trí cao hơn."  

"Nô tì rất ngốc, e là bệ hạ sẽ không thích."

"Ngươi vừa đẹp vừa nhảy giỏi, còn nói tốt tiếng Đại Thành, bệ hạ sẽ thích ngươi thôi. Ngày mai, lúc nhảy múa trước mặt bệ hạ, ngươi cứ nhìn ngài ấy như vậy, mạnh dạn lên, đừng ngại gì hết, nhớ cười nhiều hơn, bệ hạ thích mùi hương của hoa hải đường, tối nay ngươi tắm bằng hoa ấy, cũng phun hương này lên đồ mặc ngày mai, chắc chắn ngài ấy sẽ thích." 

Cô nương kia ngơ ngác nghe, ánh mắt của Lăng Kỳ Yến vô cùng dịu dàng và tràn đầy tình cảm, nói chuyện với nàng không khác gì đang thỏ thẻ với tình nhân, y đẹp đến thế, tựa như "tiên giáng trần" vậy, nàng thật sự muốn đi theo y. 

Lăng Kỳ Yến xoa mặt nàng: "Đi đi." 

Vị quốc vương đã uống say nọ ghé đầu lại gần: "Điện hạ, nếu ngài thích nàng ta thì giữ lại đi, đưa người khác qua chỗ bệ hạ cũng được."  

Lăng Kỳ Yến vừa cười vừa lắc đầu, lắc ly rượu trên tay: "Ngươi coi bệ hạ là ai? Làm gì có kiểu người đẹp nào mà ngài ấy chưa gặp chứ? Không phải người đẹp nhất, sao lọt vào mắt xanh của bệ hạ được?" 

Đối phương nghe thế thì hơi lo lắng: "Bệ hạ có thể thích nàng không?" 

"Có thể, ngươi cứ bảo nàng làm theo lời của bản vương là được, tóm lại bản vương sẽ không lừa ngươi đâu." 

Lăng Kỳ Yến dứt lời thì cười khẽ mấy tiếng, sau đó rót tiếp rượu vào miệng.

Có lẽ người khác không biết, nhưng y đã nghe thái hậu và ma ma già trong cung bà kể là hồi còn trẻ phụ hoàng y từng thích tiểu thư dòng chính của phủ Trấn Bắc Hầu, còn khăng khăng đòi cưới nàng, nghe nói lúc ấy cô nương đó chính là người đẹp nhất kinh thành, thật sự sắc nước hương trời, vô cùng diễm lệ. Nàng ta rất thích hoa hải đường, bởi vì phụ hoàng y yêu mọi thứ thuộc về đối phương, nên đã trồng một cây hoa hải đường trong tẩm cung mình vì nàng ta. 

Lúc phụ hoàng y tuyển phi, sau cùng chỉ còn sót lại Thẩm thị và cô nương nọ, thật ra người chọn cô nương ấy không phải Thái hậu, mà là phụ hoàng, đáng tiếc số nàng ta rất khổ, cách ngày cưới hai tháng, phủ Trấn Bắc Hầu bị kết tội liên quan đến chiến sự, tất cả đàn ông đều bị chém hết, còn phụ nữ thì bị đày làm nô lệ. Khi ấy phụ hoàng y đang dẫn binh ở Mạc Bắc, dù lúc biết tin đã tức tốc chạy về, nhưng phủ Trấn Bắc Hầu đã không còn, cô nương kia cũng mất tích. 

Sau đó phụ hoàng y cưới Thẩm thị, hình như bà ta cũng biết chuyện này, nên tất nhiên khi phụ hoàng lên ngôi và Thẩm thị trở thành Hoàng hậu, trong cung lập tức bị cấm trồng cây hoa hải đường, ngay cả đồ vật mang dáng vẻ loài hoa này cũng không được phép xuất hiện trước mặt bà ta.

Lăng Kỳ Yến chỉ muốn gây khó chịu cho Thẩm Thị. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!