Edit: PP
Beta: Yuyu + Dii
Đám công tử bột đã ăn chơi ở trang viên riêng của phủ Dục Vương cả ngày, tuy đứa con trưởng của Hoàng đế này không có địa vị cao trong triều, nhưng y rất phô trương, còn kiêu căng bướng bỉnh, là người thích chơi và "biết" cách chơi, cũng là kẻ cầm đầu đám công tử bột ở kinh thành, những tên đó đều vui vẻ nịnh bợ y.
Trên bàn tiệc thì không thiếu mấy tiết mục góp vui, Lăng Kỳ Yến và đám công tử bột thích nhất là trò ném tên vào bình.
Ngoài hình phạt uống rượu, người thua cuộc còn phải mất thêm một ít đồ tốt, ví dụ như vàng bạc châu báu, hay nha hoàn xinh đẹp đã đặt cược trước đó, thậm chí có khi còn "bay" luôn trang viên ruộng đất, mấy chuyện này đều bình thường cả.
Lăng Kỳ Yến cực kỳ giỏi trò này, nhưng y không tùy tiện ra trận, chỉ đứng ngoài xem cuộc vui, nếu gặp được cao thủ lợi hại khiến y vui vẻ, y sẽ ban thưởng cho người đó.
Lăng Kỳ Yến rất hào phóng, tuy đứa con trưởng này không được Hoàng đế hay Hoàng hậu yêu thích, nhưng Thái hậu nương nương lại thương y nhất, phân nửa đồ tốt của cung Ninh Thọ đều rơi vào phủ Dục Vương.
Mọi người thay phiên nhau ra trận, ai cũng hùng hùng hổ hổ, muốn chứng tỏ bản lĩnh của mình, tất cả đều vui vẻ, kể cả mấy tên học trò Quốc tử giám được dẫn tới, sau khi theo đám công tử chơi đùa một hồi thì cả bọn đã dần cởi mở hơn, sau đó thì cúi đầu cố gắng nịnh nọt lấy lòng quý nhân.
Lăng Kỳ Yến dựa người vào lưng ghế chủ vị ở trên cao, giơ bình rượu lên rót thẳng vào miệng, vạt áo mùa hè mỏng manh phía trước bị thấm ướt một mảng lớn, y cũng chẳng để ý, thoải mái mở rộng áo ngoài, mặt ửng đỏ vì say rượu, trông vô cùng phóng túng.
Ôn Doanh ngồi quỳ cạnh bàn rượu, tập trung gắp thức ăn rót rượu cho Lăng Kỳ Yến, vô tình ngước mắt lên, thì thấy được dáng vẻ phóng khoáng ngang ngược của Dục Vương điện hạ, nhưng hắn vẫn im lặng.
Sau khi tiệc tàn, Lăng Kỳ Yến liếc sang Ôn Doanh, bảo hắn: "Ngươi biết trò ném tên vào bình không? Ngươi thử chơi một lần đi, thể hiện năng lực của ngươi cho bản vương thấy nào."
Ôn Doanh khẽ "Vâng" một tiếng rồi đứng dậy đi đến nhận lấy một mũi tên.
Hắn không vội ném ngay, mà bình tĩnh dán mắt vào miệng bình một lát, giống như đang tính toán khoảng cách và góc độ, có người sốt ruột thúc giục: "Nhanh lên đi, sao lề mề thế."
Ôn Doanh chẳng để ý đến người đó, hắn khác mấy tên học trò kia, từ đầu đến cuối, hắn không nhìn ai ngoài Lăng Kỳ Yến.
Ngay khi hắn ném tên, Trương Uyên mỉm cười hỏi Lăng Kỳ Yến: "Điện hạ, hôm nay vị Án thủ họ Ôn này là người của ngài, nếu hắn muốn chơi, thì ngài cần đặt cược đồ tốt đấy?"
Lăng Kỳ Yến liếc nhìn hắn ta: "Ngươi thông minh quá nhỉ, chỉ muốn lừa gạt thứ tốt của bản vương thôi, để xem sao đã, còn chưa biết hắn có thể trở thành người của bản vương hay không đâu."
Ôn Doanh thẳng lưng ngước mắt lên, Lăng Kỳ Yến đang chống một tay lên đầu, cười tủm tỉm nhìn hắn, trên mặt tràn đầy hứng thú xen lẫn vẻ dò xét.
Ôn Doanh lại nhìn xuống miệng bình, dưới tiếng thúc giục của mọi người, hắn dứt khoát ném mũi tên đầu tiên đi.
Mũi tên vẽ ra một đường cong đẹp đẽ trên không trung, rồi vững vàng rơi vào bình.
Mọi người chưa kịp phản ứng thì hắn đã đổi sang tay trái, mũi tên thứ hai cũng nhanh chóng rơi vào bình.
Mọi người đều sững sờ, sau đó đồng loạt la to khen hay.
Mũi tên thứ ba, thứ tư...
Liên tiếp trúng mấy mũi tên liền, mũi tên thứ bảy và thứ tám được ném ra cùng lúc, rơi vào hai bình nhỏ ở hai bên.
Mũi tên thứ chín xoay một vòng quanh miệng bình, rồi cắm thẳng đứng vào trong.
Trước khi ném mũi tên thứ mười, Ôn Doanh lại ngước mắt lên lần nữa, ánh mắt tối đen nhìn về phía Lăng Kỳ Yến, y nhíu mày, chỉ thấy hắn xoay ngược mũi tên, thoải mái ném đi, đuôi tên rơi vào trong bình, hoàn thành tư thế ném ngược.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, người vây xem xung quanh bỗng reo hò khen ngợi, mặt ai cũng đỏ au, cực kì hưng phấn, Ôn Doanh vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ dán mắt vào Lăng Kỳ Yến.
Cuối cùng trong mắt Lăng Kỳ Yến cũng ánh lên nét vui vẻ, vỗ tay bôm bốp: "Hay lắm!"
"Ngươi chơi giỏi thật, đây là lần đầu bản vương thấy có người ném mũi tên ngược mà vẫn trúng bình, nói đi, ngươi muốn gì, bản vương sẽ thưởng cho ngươi."
Giọng Ôn Doanh trầm xuống: "Đa tạ điện hạ, học trò chẳng cần gì khác, chỉ mong được điện hạ tán thưởng dìu dắt, vậy là đủ rồi."
Trương Uyên phì cười, trêu ghẹo Lăng Kỳ Yến: "Điện hạ, nghe mấy lời thằng nhóc này nói thì rõ ràng là hắn muốn dựa vào điện hạ ngài đấy"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!