Chương 15: Dùng hình phạt riêng

Edit: Chanh

Beta: Yuyu

_______________________

Giờ Tỵ ba khắc, Lăng Kỳ Yến lo lắng bước vào cung Phượng Nghi. Y đợi một lát trong chính điện, lúc đang vặn eo bẻ cổ ngáp dài, cuối cùng Thẩm thị cũng xuất hiện, bà ta ngồi trên ghế chủ vị, lạnh mặt nói: "Quỳ xuống."

Lăng Kỳ Yến bĩu môi, lề mề quỳ xuống.

Trong bốn năm qua, từ lúc được phong vương ra ngoài lập phủ vào năm mười hai tuổi, y chưa từng trở về cung Phượng Nghi. Lần này nếu không phải Thẩm thị phái người đến phủ y truyền triệu, chắc chắn y sẽ không bao giờ quay lại đây. Lăng Kỳ Yến biết rõ, chỉ cần bước chân vào cánh cửa này, thì chắc chắn sẽ bị la mắng một trận.

Thẩm thị tức giận ra mặt: "Ngươi lớn lối quá nhỉ, bản cung sai người truyền ngươi tiến cung, vậy mà ngươi cố ý lề mề đến giờ này mới tới, ngươi coi thường bản cung đấy à?"

Lăng Kỳ Yến hờ hững nói: "Mẫu hậu cũng đâu coi nhi thần ra gì, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, sao phải lảm nhảm nhiều như vậy chứ."

"Hỗn láo!" Thẩm thị nổi giận quát: "Ngươi còn dám mạnh miệng hả! Có cần bản cung nhắc ngươi nhớ lại những việc mình đã làm ở trang viên riêng của phủ Vệ quốc công hôm qua không?!"

"À..." Lăng Kỳ Yến kéo dài âm đầu, giọng nói ẩn chứa vui vẻ, "Sáng nay phu nhân Vệ Quốc công và phu nhân Hoài Nam bá dâng thẻ bài xin tiến cung để tố cáo nhi thần, mẫu hậu vừa nghe đã tin, hoàn toàn không cho nhi thần cơ hội giải thích, khăng khăng cho rằng là lỗi của nhi thần, vậy còn gì để nói nữa chứ."

Trên đường đến đây, y nghe đồn sáng sớm lúc cửa cung mới mở, mẹ của Thẩm Hưng Diệu và thằng nhóc bị y cắt mất lưỡi đã khóc sướt mướt bước vào cung Phượng Nghi, sau đó gay gắt tố cáo Lăng Kỳ Yến trước mặt Hoàng hậu. Thẩm thị nghe xong thì lập tức sai người tới phủ của y, truyền y tiến cung hỏi tội.

Thẩm thị thấy thái độ của y như vậy, bà ta còn tức hơn, liền đập mạnh lên bàn trà, phát ra tiếng rầm thật to: "Chẳng lẽ ngươi không sai à? Mấy đời phủ Hoài Nam bá đều trung thành với hoàng thất, thế mà ngươi lại thẳng tay cắt đứt lưỡi con trai trưởng nhà họ! Hưng Diệu là biểu huynh của ngươi đấy, ngươi còn đạp nó hộc máu đến ngất! Ngươi định giải thích thế nào?!"

Lăng Kỳ Yến không phục: "Bọn chúng ức hiếp môn khách của phủ nhi thần trước, còn dám bôi nhọ nhi thần bằng mấy từ ngữ ghê tởm, đây không phải chỉ là vấn đề mặt mũi của nhi thần đâu, mà là không coi hoàng thất ra gì, nhi thần dạy dỗ bọn chúng thì đã sao?"

"Ngươi bớt mang hoàng thất ra để che đậy cho hành vi tồi tệ của mình đi! Môn với chả khách, người như ngươi có thể thu được môn khách đàng hoàng à?! Dù người ngoài nói khó nghe, cũng do ngươi gieo gió gặt bão thôi! Nếu ngươi đi ngay ngồi thẳng, người khác có thể nói xấu ngươi được sao?! Vì ngươi sống phóng túng buông thả, nên rước về cả đống lời bàn tán chê cười, vậy mới là vứt hết mặt mũi hoàng thất!"

Lăng Kỳ Yến ngừng cười: "Mẫu hậu nói sai rồi, Ôn Doanh là Tiểu Tam Nguyên án thủ của Ký Châu, tất cả học quan ở Quốc Tử Giám đều khen ngợi và gọi hắn là thiên tài Trạng nguyên, là người cực kì đàng hoàng, trái lại đứa cháu ngoan của ngài chỉ biết lưu luyến kỹ quán ở bên ngoài, còn mắc phải bệnh lây qua đường sinh dục rồi bị Quốc Tử Giám gạch tên luôn, cuối cùng ai mới là người sống phóng túng buông thả thế?

Nhi thần thấy vị biểu huynh tốt đẹp kia của nhi thần đã vứt sạch mặt mũi của nhà họ Thẩm rồi."

"Ngươi câm miệng cho bản cung!" Thẩm thị giận dữ, tiến lên một bước, tát Lăng Kỳ Yến một cái, bộ móng tay sắc nhọn cào ra hai vết máu trên gương mặt trắng nõn của y.

Lăng Kỳ Yến bị đánh cho ngây người trong chốc lát, sau khi bừng tỉnh thì bật cười, ánh mắt nhìn Thẩm thị tràn đầy chế nhạo và châm biếm.

Thẩm thị bị vẻ mặt này của y chọc cho nổi cơn tam bành, vung tay lên định tát thêm cái nữa, lúc hạ tay xuống bị Lăng Kỳ Yến nắm chặt cổ tay, hất ra ngoài.

Thẩm thị bất ngờ không kịp đề phòng, lảo đảo lùi lại hai bước, nếu không có cung nữ và ma ma đứng sau đỡ lấy, chắc chắn sẽ ngã ngửa xuống đất.

Sau khi đứng vững, Thẩm thị giận run cả người, tức không chịu nổi, gương mặt bị oán hận che phủ đã gần như méo mó đến dữ tợn: "Được, được lắm! Ngươi còn dám ra tay với bản cung, chắc chắn hôm nay bản cung phải đánh chết ngươi! Coi như bản cung chưa từng sinh ra tên súc sinh như ngươi!! Người đâu! Mang roi da của bản cung tới đây!"

Lục hoàng tử Lăng Kỳ Ninh trốn ngoài cửa nghe lén, thấy vậy thì sợ hết hồn, cậu nhóc cắn nhẹ môi, xoay người chạy đến cung Ninh Thọ.

Đại thái giám của cung Phượng Nghi xách cây roi da thường được dùng để đánh người hầu phạm lỗi ra, rồi quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy khuyên Thẩm thị: "Nương nương, cơ thể điện hạ yếu ớt, không được đâu ạ..."

Lăng Kỳ Yến cuộn tay thành nắm đấm, nghiến chặt răng.

Thẩm thị tự tay cầm roi da lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Câm miệng hết cho bản cung! Không ai được cầu xin cho súc sinh này! Hôm nay chắc chắn bản cung phải đánh chết nó!"

Lăng Kỳ Ninh dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cung Ninh Thọ, phớt lờ cả lễ nghi, vác cái đầu đầy mồ hôi xông vào, vừa qua cửa đã hô lớn: "Tổ mẫu mau cứu đại ca đi! Mẫu hậu sắp tra tấn đại ca rồi!"

Thái hậu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy thì nhíu mày mở mắt ra: "Ninh nhi, con nói gì thế?"

Lăng Kỳ Ninh lau mồ hôi trên trán, sốt ruột nói: "Tổ mẫu, người nhanh đi khuyên nhủ mẫu hậu, mẫu hậu muốn phạt roi đại ca!"

Vẻ mặt Thái hậu tức thì sa sầm: "To gan! Nàng ta điên rồi phải không!"

Trong cung Phượng Nghi, Thẩm thị vung roi da, quất mạnh lên lưng Lăng Kỳ Yến, y phản ứng cực nhanh, khom lưng lăn một vòng, nhưng vẫn bị roi da đánh trúng, sau lưng lập tức đau rát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!