Chương 13: Nổi giận

Edit: Dii

Beta: Yuyu

_____________________

Cuối cùng vẫn không giải quyết được chuyện của Lưu Khánh Hỉ, nha hoàn ở phủ Dục Vương được thả ra, còn nguyên nhân cái chết của Lưu Khánh Hỉ thì được kết luận là vô tình rơi xuống nước, sóng gió nhanh chóng đi qua.

Kỳ nghỉ lo việc đồng áng kết thúc, Ôn Doanh trở lại Quốc tử giám đọc sách, mỗi ngày đều đi sớm về muộn.

Hắn vẫn như cũ, phớt lờ mọi câu nói châm chọc khiêu khích và lời chua tiếng chát của người khác, chỉ tập trung chuẩn bị cho cuộc thi.

Giờ Thân hôm đó, sau khi tan học, Ôn Doanh đi từ cửa đông thư viện ra, xe ngựa phủ Dục Vương đang chờ bên ngoài, đánh xe là người hầu của hắn trong vương phủ...

Ôn Doanh định leo lên xe, thì bị ngăn cản.

Hắn từng gặp tên cầm đầu kia, là tay chân bên cạnh thế tử Vệ Quốc công Thẩm Hưng Diệu.

"Thế tử mời ngươi đến trang viên nói chuyện một lúc."

Nói là "Mời", nhưng thái độ của đối phương lại không nể nang gì, trực tiếp giơ tay chặn hắn lại.

Ôn Doanh lạnh giọng: "Dục vương điện hạ vẫn đang chờ ta trở lại, tránh ra."

"Bớt lấy Dục vương điện hạ ra hù dọa đi, dù hôm nay ngươi muốn đi hay không thì cũng phải đi, ngươi không có quyền lựa chọn đâu, đừng giở thói cho ngươi mặt mũi mà ngươi lại không cần!" Đối phương mắng hắn một câu, vung tay lên, phía sau có mấy người xông tới, đều nắm gậy cầm thương, bao quanh Ôn Doanh.

Hắn lùi về sau một bước, liếc mắt ra hiệu cho người hầu của mình, gã ta hiểu ý, bèn tóm lấy cơ hội nhanh chóng đánh xe rời đi.

Người của đối phương dần bu đông hơn, Ôn Doanh tay không, tự biết đánh không lại, cản mấy lần rồi thôi, tiếp đó bị chúng lôi lên xe mang đi.

Sau một canh giờ, hắn bị người ta bắt vào trang viên của phủ Vệ Quốc công ở ngoại ô thành đông, Thẩm Hưng Diệu cầm đầu một đám con nhà quan đang mở tiệc ở đây. Trời còn chưa tối, vậy mà ai cũng ôm gái đẹp trai xinh trong lòng, uống say như chết, dáng vẻ vô cùng phóng đãng.

Ôn Doanh quét mắt qua, ngoại trừ Thẩm Hưng Diệu, mấy người mà Lưu Khánh Hỉ nói đã tham gia vào vụ cưỡng hiếp rồi giết chết Triệu Hi đều ở đây.

Nhìn thấy Ôn Doanh bị dẫn vào, Thẩm Hưng Diệu híp mắt cười hả hê: "Tới rồi sao? Bản thế tử còn tưởng rằng ngươi khó "mời" lắm chứ, ngươi nghĩ chỉ cần nương nhờ phủ Dục vương thì có thể bình yên sao? Cuối cùng không phải cũng rơi vào tay bản thế tử sao?"

Ôn Doanh bình tĩnh hỏi: "Thế tử gọi học trò tới nơi này là muốn làm gì vậy?"

"Ngươi đoán xem?" Thẩm Hưng Diệu liếm môi, rung đùi đắc ý nói, "Hầu hạ Dục vương hay bản thế tử thì đều như nhau thôi, Dục vương hứa cho ngươi cái gì, bản thế tử cũng có thể cho ngươi cái đó, không bằng ngươi theo bản thế tử đi, ít nhất bản thế tử tốt tính hơn vị Dục vương điện hạ kia rất nhiều, sẽ không đánh không mắng ngươi."

Lúc nói chuyện, gã cố ra vẻ phóng đãng, nhưng thỉnh thoảng lại vò đầu bứt tai, bên trong vạt áo rộng mở là một mảng da đỏ chót do mắc bệnh sởi, bị gã tự gãi đến lở loét, trông rất khó coi.

Không chỉ Thẩm Hưng Diệu, mấy vết đỏ loang lổ ấy còn xuất hiện trên lớp da lộ ra ngoài của đám người kia.

Mắt Ôn Doanh hơi tối, hắn biết, đây chính là thủ đoạn nham hiểm dùng để đối phó bọn chúng mà Lăng Kỳ Yến nói.

Trong chuyện giường chiếu, trước giờ Thẩm Hưng Diệu và đám tùy tùng đều thích "nhiều người chơi một người", Triệu Hi chính là một trong số nạn nhân, nhưng thằng nhóc kia quá bướng bỉnh, e là sau khi sự việc xảy ra, cậu ta cứ dọa tự tử khiến bọn họ bực mình, nên dứt khoát giết người luôn.

Triệu Hi chết đi vẫn không làm đám người này bớt phóng túng hơn, mấy ngày trước, kỹ viện Tú Lan Uyển lớn nhất kinh thành vừa tuyển về mấy kỹ nữ có tiếng đến từ phía Nam, nhóm Thẩm Hưng Diệu tới đó vài lần, ăn ngon quen miệng, thế là ngủ lại Tú Lan Uyển mấy hôm liền, sau đó nhiễm phải bệnh hoa liễu khó nói này.

Chính Lăng Kỳ Yến sai người sắp xếp đám kỹ nữ kia, đúng như dự doán, bọn Thẩm Hưng Diệu đã mắc câu, bệnh hoa liễu này khiến da thịt thối rữa, ngứa ngáy khó nhịn, nếu lặp đi lặp lại, sẽ rất khó trị tận gốc, nhiêu đây cũng đủ gây đau khổ cho bọn chúng rồi.

Khi học quan ở Quốc tử giám biết việc này, nhóm Thẩm Hưng Diệu lập tức bị thư viện xoá tên. Vệ Quốc công phải tự mình đến Quốc tử giám dâng rượu để xin xỏ, nhưng không được châm chước, chỉ còn cách áp chế mấy lời đồn, phần lớn học trò đều không rõ ẩn tình trong đó.

Vậy mà Ôn Doanh vẫn cảm thấy thế này là quá nhẹ tay với bọn chúng.

Thấy hắn im lặng không lên tiếng, trên mặt cũng chẳng lộ vẻ khuất phục, hình như hơi xem thường mình, Thẩm Hưng Diệu thầm tức giận trong lòng, đập nát chén rượu trong tay: "Sao nào? Bản thế tử bảo ngươi hầu hạ, ngươi không vui à? Ngươi không nhìn thử xem ngươi là cái thá gì chứ?"

Có công tử bột say khướt cợt nhả nháy mắt với Thẩm Hưng Diệu, miệng nói lời bất kính: "Thế tử gia, Dục vương điện hạ mềm mại như thế, trông y như con gái, vừa nhìn đã biết "rất ngon", chắn chắn lên giường rất phóng túng, chưa biết giữa y và thằng nhóc này ai mới là người "hầu hạ" đâu, có khi là hắn đè Dục vương đó, thế tử gia lại bảo hắn hầu hạ ngài, tất nhiên hắn sẽ không đồng ý rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!