Chương 10: Lạnh lẽo tàn nhẫn

Edit: Chanh

Beta: Yuyu + Dii

____________________

Sau tiết Hạ Chí là đến thời điểm nóng nhất trong năm, khí trời dần nóng hơn, vô cùng khó chịu. Lăng Kỳ Yến không chịu nổi cái nóng trong phủ, bèn chuyển lên trang viên riêng trên núi để tránh nóng, còn dẫn theo Ôn Doanh chỉ biết đọc sách trong phòng cả ngày.

Ôn Doanh vẫn như cũ, sáng sớm tới viện của Lăng Kỳ Yến để chào hỏi, gần tối lại đến ăn cơm với y, hầu hạ y hết một canh giờ thì quay về phòng chong đèn đọc sách.

Có khi Lăng Kỳ Yến vô cùng sủng ái hắn, có lúc lại mất hứng mắng chửi xối xả, thậm chí còn đập hắn.

Tất nhiên, Lăng Kỳ Yến không đánh vào mặt Ôn Doanh.

Đó là do Dục Vương điện hạ vẫn chưa thành công lôi người lên giường thôi.

Lăng Kỳ Yến dùng phần lớn thời gian để ngủ, tỉnh dậy thì nghe nhạc uống trà, hoặc là đến trường đua cưỡi ngựa, sống vô cùng lười nhác.

Mấy ngày sau, nhóm Trương Uyên, Lưu Khánh Hỉ lại đến, là Lăng Kỳ Yến phái người gọi bọn họ tới, thật ra chơi với mấy người này chẳng thú vị gì cả nhưng do y chán lắm rồi nên đành chịu.

Đám công tử bột này tới sơn trang chỉ để hưởng thụ vui vẻ, rượu chè be bét, chơi hoài mấy trò cũ.

Lăng Kỳ Yến sai Ôn Doanh hầu hạ mình uống rượu, mọi người cũng không còn thắc mắc việc hắn xuất hiện bên cạnh Dục Vương điện hạ nữa.

Sau đó y uống nhiều đến mức đau đầu, bám dính lấy Ôn Doanh, lôi kéo hắn về phòng với mình. Ôn Doanh thong dong đứng dậy giữa những tiếng cười trêu đùa đầy ẩn ý của mọi người, dìu Dục Vương điện hạ đã say khướt rời đi.

Hắn ngồi quỳ trước giường, cầm khăn nóng lau mặt cho Lăng Kỳ Yến, y không cho phép người khác hầu hạ, chỉ quấn lấy hắn không buông.

Con ma men cứ dựa sát người Ôn Doanh, phả hơi thở ấm áp đầy mùi rượu vào tai hắn, Ôn Doanh nắm lấy gáy y, kéo người ra xa một tí, nhưng Lăng Kỳ Yến say bí tỉ lại sáp tới.

"Này tên tú tài nghèo kia, bản vương yêu thích ngươi, để bản vương sủng hạnh ngươi, nếu có đồ tốt bản vương đều cho ngươi hết."

Lăng Kỳ Yến bắt đầu nói sảng, chân trần vừa giẫm vừa xoa đùi Ôn Doanh, hắn hết nhịn nổi, bèn nắm lấy.

Làn da trong lòng bàn tay trắng mịn lạnh lẽo, vị Dục Vương điện hạ cao quý này, đến cả nơi ấy cũng mềm mại như đậu hủ non.

Lăng Kỳ Yến bị Ôn Doanh sờ trúng chỗ nhạy cảm trong lòng bàn chân, chịu không nổi mà thở dốc, lẩm bẩm: "Ngươi làm gì vậy, ngươi dám xúc phạm ta, thật to gan..."

Ôn Doanh phớt lờ y, một tay tiếp tục nắm chân y, tay còn lại lau mặt cho y.

Lăng Kỳ Yến nắm cổ tay hắn, cầm cái tay ấy sờ dọc theo mắt cá chân của mình đi lên, lướt qua cẳng chân, tới đùi, rồi kéo sâu vào tận "gốc rễ của con cháu", sau đó mới nhõng nhẽo ra lệnh: "Cũng xoa chỗ này cho bản vương đi."

Ôn Doanh không để ý tới y, dứt khoát rút tay ra.

"Sao ngươi lại như vậy..."

Lăng Kỳ Yến tức giận, nhưng toàn thân y mềm nhũn, đừng nói đánh người, đến cả sức mắng người cũng không có, chỉ biết trừng Ôn Doanh bằng cặp mắt ướt át, đôi mắt hoa đào xinh đẹp, đuôi mắt còn hơi nhếch lên, ửng đỏ như được thoa thêm son vậy.

Ôn Doanh vỗ nhẹ lên mu bàn tay y: "Điện hạ say rồi, ngủ đi, nếu không ban đêm sẽ đau đầu hơn."

"Bản vương không ngủ, ngươi chơi cờ với bản vương nhé." Lăng Kỳ Yến hung hăng ra lệnh cho hắn.

"Vậy hãy đợi học trò quay về thay đồ đã, điện hạ không ngửi thấy mùi hôi sao?"

Lúc hắn dìu Lăng Kỳ Yến trở về đã bị y nôn lên người, Lăng Kỳ Yến nghe vậy thì nhăn mũi, ghét bỏ nói: "Cút nhanh đi, thay xong rồi lại tới đây."

Ôn Doanh cáo từ rời khỏi viện của y, xách theo đèn lồng đi về chỗ của mình, không dẫn theo ai cả.

Màn đêm buông xuống, chỉ có viện chính và nơi đám công tử bột vui chơi còn đốt đèn sáng trưng, chỗ nào càng vắng vẻ thì càng tối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!