Edit: Dii
Beta: Yuyu
___________________
"Nhìn người ấy ôn hương diễm ngọc, thông minh đơn thuần, trên đời này không ai sánh bằng."
Tháng tư, mùa hạ, tại trang viên riêng của phủ Dục Vương.
Trong đình hóng gió ngoài vườn, Lăng Kỳ Yến dựa vào ghế quý phi mềm mại, nhắm mắt nghỉ ngơi, bảy tám nha hoàn đứng hầu hạ xung quanh, tiếng đàn du dương, nói cười nũng nịu.
Có thái giám tiến vào nhỏ giọng bẩm báo: "Điện hạ, nhóm của tam công tử phủ Hiển An Hầu đến rồi."
Ngón tay thon dài của Lăng Kỳ Yến khẽ gõ lên cạnh giường, y vẫn nhắm mắt: "Gọi bọn họ tới đây đi."
Tam công tử Trương Uyên của Hiển An hầu phủ dẫn đầu một đám công tử áo gấm tiến vào trong đình, phía sau còn có thêm bốn, năm học trò mặc đồng phục của Quốc Tử Giám.
Người mới đến rối rít hành lễ với Lăng Kỳ Yến, Trương Uyên mỉm cười bước đến cạnh y, nhỏ giọng bẩm báo: "Điện hạ, đã dẫn người đến rồi."
Lăng Kỳ Yến nhíu mày, mở mắt nhìn hắn: "Người nào?"
Nụ cười trên mặt Trương Uyên bỗng cương cứng, hắn bất lực giải thích: "Mấy ngày trước, điện hạ nghe bọn ta nhắc tới trong Quốc Tử giám có mấy thư sinh... hơi thú vị, lúc đó ngài đã bảo muốn nhìn thử, vậy nên hôm nay bọn ta mới dẫn người đến đây."
Lăng Kỳ Yến suy nghĩ một lúc, hình như có chuyện như vậy thật.
Nhóm người Trương Uyên này đều nhờ vào chức vị của người lớn trong nhà mà được tuyển thẳng vào Quốc Tử giám, hằng ngày không biết học hành là gì chứ ăn chơi cờ bạc thì vô cùng giỏi, còn thành thạo cả việc trêu đùa nam sủng xinh đẹp.
Vài ngày trước, bọn họ đã kể cho Lăng Kỳ Yến nghe về những thư sinh được tiến cử từ khắp nơi tới Quốc Tử giám, đa số đều là thư sinh nghèo, trong đó có khá nhiều người vẫn luôn âm thầm "lấy lòng" mấy vị công tử thế gia, bọn người này "sạch sẽ" hơn tiểu quan* của kỹ viện, nên "chơi" cũng thú vị hơn nhiều.
(*Tiểu quan: cái này đa số ai cũng biết, là mấy vị "trai bao" ver cổ trang.)
Lăng Kỳ Yến nghe xong thì bâng quơ nói muốn gặp thử để mở mang kiến thức, vì vậy hôm nay Trương Uyên mới dẫn người đến trang viên riêng của y.
Bốn năm thư sinh xếp thành một hàng, cúi đầu đứng im, dường như vô cùng căng thẳng, ánh mắt Lăng Kỳ Yến quét qua một lượt, do không thấy rõ mặt của họ, nên y hơi khó chịu, bèn liếc sang Trương Uyên: "Sao cả đám đều run rẩy như con chim cút thế kia? Thú vị thật chứ?"
Trương Uyên cười xòa: "Không lừa điện hạ đâu, ta chỉ dẫn "chim non" đến đây cho ngài chọn thôi, nào dám đưa mấy tên vừa không sạch sẽ vừa dâm đãng tới. Mấy người này vẫn chưa có kinh nghiệm, lần đầu nhìn thấy người cao quý như điện hạ nên bị dọa sợ thôi."
Lăng Kỳ Yến lộ vẻ nghi ngờ: "Không phải ngươi ép họ tới đây đấy chứ?"
"Tất nhiên là không phải, vừa nghe nói có thể nhìn thấy quý nhân, bọn họ đã tranh nhau tới." Trương Uyên vội nói, chỉ sợ y hiểu lầm.
Ánh mắt Lăng Kỳ Yến lại hướng về đám người kia, bên cạnh có người khẽ quát bọn họ: "Mau hành lễ với Dục vương điện hạ đi! Cả đám ngây ra đó làm gì!"
Vài người thấp thỏm quỳ xuống, chỉ có tên to cao nhất ở ngoài rìa bên trái là vẫn đứng thẳng tắp, cũng là người duy nhất chẳng run sợ khi gặp Lăng Kỳ Yến.
Người kia có vai rộng eo thon, dáng người cao lớn rắn rỏi, không hề lộ vẻ yếu đuối mỏng manh của thư sinh, hắn cúi mặt xuống, che khuất gương mặt mình, chỉ lờ mờ thấy được đường nét góc cạnh, trơn nhẵn và đầy sắc bén của cái cằm.
Lăng Kỳ Yến dán mắt vào người này được một lúc thì có kẻ hiểu ý ngay, nhanh chóng đá vào đầu gối đối phương, chỉ thấy hắn nhích lên một bước rồi quỳ một gối xuống đất.
Người đó giãy giụa muốn đứng lên, nhưng vai lại bị kẻ khác đè mạnh xuống, ép hắn quỳ bằng hai gối, hai tay buông thõng cuộn thành nắm đất.
Lăng Kỳ Yến hơi híp mắt, hếch cằm ra lệnh: "Ngẩng đầu lên."
Người kia vẫn im lặng nhìn xuống dưới đất.
Lại có người đạp lên lưng hắn một cái, nói kháy: "Tự xin tới đây mà dám kiêu ngạo trước mặt điện hạ à, chán sống rồi sao!"
Cuối cùng thiếu niên cũng ngước mắt lên, mày rậm nhíu chặt, đường nét khuôn mặt rõ ràng, trên người tỏa ra luồng khí hung bạo, mắt phượng hẹp dài sắc bén, ánh mắt lạnh lùng, không hề sợ hãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!