Edit: @nynuvola (wp)
Sau khi Lạc Nhiễm trở về từ viện nghiên cứu, bắt đầu lao vào công việc chính thức của mình, bận rộn đến nỗi nháy mắt liền đến cuối tuần, y đã hứa với Vương Tử Đồng và Lạc Thành sẽ về nhà.
Hôm nay Lạc Nhiễm về rất trễ nhưng hai người họ vẫn đứng trước cửa chờ như cũ.
"Nhiễm Nhiễm về rồi." Vương Tử Đồng kéo người vào trong phòng, lo lắng nói: "Sắc mặt của con kém quá."
Lạc Nhiễm đáp: "Gần đây tương đối bận ...... Đợi qua một thời gian là ổn."
Vương Tử Đồng oán trách: "Mẹ thấy con không có lúc nào là không bận cả."
Em trai và em gái đã ngủ, bà dắt y ngồi vào trước bàn cơm, múc cho y một chén canh ấm.
"Để dành bữa tối cho con, còn ăn được nữa không?"
Lạc Nhiễm hơi ngừng lại, không dám bảo là y chưa ăn cơm tối, chỉ cười: "Con ăn được."
Vương Tử Đồng giúp Lạc Nhiễm hâm đồ ăn, nhìn bộ dạng đoán chắc y chưa ăn uống gì, sức ăn của y cũng không lớn, bà liếc qua chồng một cái, hai người đều có chút bất mãn.
"Chuyện là......" mẹ y rũ mắt: "Điện thoại của cha mẹ đều nhận được thông báo về độ xứng đôi của con với Thượng tướng."
"......" Tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng mặt y vẫn hơi nóng.
"Chuyện ngoài ý muốn thôi......" Lạc Nhiễm giải thích: "Khi đó công chúa Lilia sắp té, con vì đỡ cô ấy nên không cẩn thận đứng vào."
"Sau đó thì sao?" Vương Tử Đồng nói: "Bây giờ con và Thượng tướng ra kết quả kiểm tra như vậy, dự định thế nào?"
"Không có gì đâu mà......" Lạc Nhiễm cúi đầu: "Chúng con chỉ là quan hệ cấp trêи cấp dưới bình thường, hắn không muốn yêu đương mà con đối với hắn cũng không có suy nghĩ này."
"Thật vậy ư?"
Lạc Nhiễm gật đầu.
Màn đêm buông xuống, xung quanh đều yên tĩnh, nhà ăn chiếu ánh sáng cam nhẹ nhàng lay động.
Vương Tử Đồng rót một ly trà cho Lạc Thành và bản thân, ngồi xuống bên cạnh với Lạc Nhiễm.
Thấy y ăn cũng hòm hòm, bà mới nói: "Nhiễm Nhiễm, cha mẹ nói thẳng, chúng ta không mong con và Thượng tướng sẽ ở bên nhau."
"Mẹ...... bỏ đi." Lạc Nhiễm khó xử đáp: "Bọn con thật sự là quan hệ cấp trêи cấp dưới thuần túy, mẹ nếu hiểu Thượng tướng, sẽ biết hắn ghét nhất chính là mấy chuyện tình yêu tình báo."
"Thì giả sử." Lạc Thành cũng chen vào: "Giả sử thôi."
Vương Tử Đồng: "Con đã từng nghĩ đến chưa? Hắn là quân nhân, tính mạng có thể giao cho Đế Quốc bất cứ lúc nào. Tuy rằng hiện giờ là thời bình, nhưng đối với quân nhân mà nói, chưa hề có cái gọi là hoà bình. Dân chúng càng cảm thấy bình yên thì quân nhân trả giá càng nhiều.
Lạc Nhiễm thoáng im lặng, tạm gật đầu.
Bà nói tiếp: "Chúng ta biết Thượng tướng vì Đế Quốc trả giá rất nhiều, cho nên người như hắn ...... Sẽ không dư thừa sức lực cho bạn đời, cho dù có lòng cũng không đủ lực, con đã hiểu được chăng? Đây là lẽ dĩ nhiên, con ngẫm lại đi, Thượng tướng năm nay ở Đế Quốc chưa bao lâu, mà đã ra ngoài chinh chiến?"
Lạc Thành cũng góp lời: "Cha không phải nhân viên trong bộ máy Đế Quốc, nhưng cũng hiểu sơ sơ. Hiện tại con là thư ký của Thượng tướng, nếu có một ngày...... Cha nói là giả sử, Thượng tướng thật sự hi sinh vì đất nước, con lúc đó khổ sở chưa nói tới, ngoài ra còn bị cuốn vào tranh đoạt quyền lực bên trong, nếu như chưa phải là phối ngẫu của Thượng tướng thì vẫn có thể thoát thân, còn một khi mọi sự đã thành, liền không dễ dàng ly khai."
Lạc Thành nói xong y tự nhiên hiểu được.
Nếu Lucas thật sự hi sinh, những thế lực ở Đế Quốc, bao gồm cả Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, đều sẽ muốn thâu tóm quân đội của hắn, đến lúc đó y chính là người đứng mũi chịu sào màn tranh đấu quyền lực này, khả năng đến tính mạng cũng khó giữ.
Nhưng câu vì nước hi sinh thân mình phát ra từ miệng Vương Tử Đồng và Lạc Thành khiến y cảm thấy chói tai cực kỳ, y căn bản chưa từng tưởng tượng đến.
"Ba, mẹ!" Lạc Nhiễm cắt ngang: "Chuyện ấy không quan trọng, con là thư ký của Thượng tướng, an phận giúp hắn xử lý công vụ là được, những chuyện khác chẳng liên quan."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!