Chương 14: Thượng tướng khóa mục tiêu

Lạc Nhiễm ngơ ngác nhìn Lucas.

Lucas thử gọi y một tiếng, "Lạc Nhiễm......?"

"Vâng, tôi đến đây." Mặt Lạc Nhiễm nhợt nhạt nở nụ cười.

Y đi đến phi cơ của Lucas, Hạ Chí ở bên này liếc nhìn, có phần kinh ngạc.

Vị Thượng tướng kia...... trông không giống trong lời đồn lắm, so với Tu La mà Hạ Chí đã gặp trêи chiến trường mười năm trước như trời với đất vậy, nhìn qua còn thấy rất ôn nhu nữa.

Lạc Nhiễm ngồi xuống ghế, im lặng quan sát Lucas.

Lucas cũng nhìn lại y, nhất thời cả hai đều không nói chuyện.

Một lát sau, Lạc Nhiễm mở miệng trước, nói: "Xin lỗi, hôm nay tôi bận quá, không có thời gian xem điện thoại, tối hôm qua cũng là lỡ tay...... Tôi không có cố ý."

"Ừm" Lucas mắt nhìn vào cổ tay của Lạc Nhiễm, nhíu mày.

Lạc Nhiễm nương theo tầm mắt của Lucas mà cúi đầu, thầm nghĩ không ổn.

Hôm nay y đi tìm Hạ Chí lấy thuốc mỡ, cho nên không mang bao tay che lại, thuốc cũng đã được chuẩn bị sẵn nhưng y quên mang về.

"Lạc Nhiễm."

"Hửm......?"

Lucas dừng lại, nói: "Thật xin lỗi."

Ngữ khí của hắn rất nghiêm túc, còn mang theo chút ảo não.

"Không có gì, đây đâu phải chuyện lớn." Lạc Nhiễm nghĩ bụng, đây đúng là chuyện nhỏ, chỉ là vài vết đỏ thôi. Nếu y truy cứu, không bằng truy cứu cái đêm Lucas lưu lại trêи người y những vết thương xanh tím kia, đến giờ còn chưa khỏi hoàn toàn, hắn đúng là thuộc họ cẩu.

Lucas lấy bảng hướng dẫn, thay đổi đường đi của phi cơ.

Trước khi đến công ty, phi cơ rẽ vào một con hẻm, dừng trước một cửa hàng tạp hóa nhỏ.

Lạc Nhiễm còn đang chưa hiểu sự tình, y nhìn Lucas, đã thấy hắn đi xuống làm gì đó.

Lát sau hắn trở về, trêи tay Lucas cầm theo hai cái túi.

Cái túi nhỏ là thuốc mỡ, túi lớn là cơm hộp nóng hổi.

Lạc Nhiễm có chút không tin được.

Lucas mở thuốc bôi, duỗi tay định cầm lấy cổ tay Lạc Nhiễm, nhưng dừng lại ở khoảng cách mấy centimet.

Tay Lucas ngừng lại trong tầm tay của Lạc Nhiễm, như là đang nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên có phần do dự.

Có lẽ là sợ chính mình không biết nặng nhẹ, làm miệng vết thương trước mắt hắn lan rộng ra thêm.

Thấy Lucas như vậy, Lạc Nhiễm nhẹ nhàng đưa tay y qua, chạm đến thứ lạnh lẽo cứng rắn bằng kim loại kia của hắn.

"Thượng tướng......"

Lạc Nhiễm bất đắc dĩ cười cười, êm dịu như một làn gió ấm, đôi mắt cũng nhuốm ý cười.

Lucas theo bản năng liền cầm lấy tay y, phút chốc cảm thấy Lạc Nhiễm trong mắt hắn vô cùng xinh đẹp.

Lucas không nói gì, chỉ rũ mắt bôi thuốc lên cổ tay Lạc Nhiễm, chậm rãi xoa nhẹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!