Chương 35: (Vô Đề)

Alpha không thấy đâu nữa.

Bạch Khởi cuối cùng cũng thừa nhận sự thật này. Một đêm tìm kiếm đã rút cạn sức lực của cậu. Omega đẩy cửa bước vào, trên bàn vẫn còn bát đũa chưa rửa, hai bộ bát đũa... Đến lúc này cậu mới nhận ra, thì ra tất cả không phải là một giấc mơ.

Cậu không cười nổi nữa, chỉ ngẩn ngơ đứng tại chỗ, tóc bị tuyết rơi dính ướt giống như bạc trắng, cả người như già đi mấy tuổi.

"Kỳ Hách Diễn..."

Tiếng gọi này chính cậu còn gần như không nghe rõ, cậu thở ra một hơi, như thể chỉ có vậy mới cảm nhận được trái tim mình vẫn đang đập. Omega từ từ bước tới, dùng nước trong ấm rửa sạch bát đũa, cậu dọn dẹp lại nhà cửa, xác nhận mọi thứ đều gọn gàng mới nằm xuống giường.

Lạnh quá, tuyết rơi xuống đất, nhưng sao cậu lại có cảm giác nó như rơi trên chính người mình, khiến cả căn nhà cũng trở nên lạnh lẽo.

Omega cuộn người lại, cơn đau bụng dưới chậm rãi kéo đến khiến toàn thân cậu đổ mồ hôi lạnh. Bạch Khởi nhắm mắt, gắt gao nắm chặt lấy vạt áo trước ngực, cơn đau khiến toàn thân cậu run rẩy, có mấy khoảnh khắc cậu chẳng thể phân biệt nổi là đau ở đâu nữa.

Bạch Khởi mở mắt, trước mắt mờ mịt, bụng dưới co thắt từng cơn. Đầu ngón tay omega đều tê dại, cậu hé môi muốn nói gì đó, nhưng phát ra lại chỉ là tiếng nức nở đầy đau đớn. Đến lúc này cậu mới sững người nhận ra — cậu đang khóc.

"Tôi ghét anh chết đi được."

Bạch Khởi ôm mặt, cuối cùng không thể kiềm chế được tiếng nức nở, rồi òa khóc thành tiếng. Omega cũng không hiểu nổi, vì sao lại thành ra thế này?

Tại sao có người có thể rời đi mà không nói lời nào, thậm chí trước lúc đi còn bảo cậu đợi anh ta. Vậy phải đợi bao lâu? Một ngày, một tháng, hay một năm?

Bạch Khởi khóc đến mức toàn thân run rẩy, gần như không thể thở nổi. Cậu không biết cha mẹ mình là ai, cái tên "Bạch Khởi" cũng là do cậu tự đặt, chỉ mong những người từng bỏ rơi cậu sẽ hối hận.

Bạch Khởi, Bạch Khởi — chẳng phải chính là bị bỏ rơi sao? Thế nên omega rất ít khi khóc, cậu muốn sống để cho người ta thấy, cậu một mình vẫn có thể sống tốt, sống thật đẹp đẽ.

Nhưng mới chỉ vừa kết hôn, cậu và Kỳ Hách Diễn mới cưới nhau thôi... Ngày thứ hai sau lễ cưới, alpha của cậu đã biến mất rồi.

Hôm nay còn là đêm Giao thừa nữa, vậy mà vẫn không có ai cùng cậu đón năm mới.

Bạch Khởi khóc đến thiếp đi. Cậu không nhớ mình tỉnh dậy khi nào, chỉ biết trời đã tối. Cậu sống ở nơi hẻo lánh, đến cả âm thanh của người khác cũng không nghe thấy. Omega cảm thấy bụng dưới âm ỉ đau, ngồi trên giường hồi lâu mới thấy dễ chịu hơn một chút, rồi mới xuống giường bật đèn.

Tối hôm đó cậu chỉ ăn một miếng bánh quy nén, múc một thùng nước lạnh vì không còn sức đun nước, chỉ lau sơ người rồi lại cuộn tròn trên giường, chẳng bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Thêm một năm nữa lại qua đi trong mơ hồ như vậy. Bạch Khởi thậm chí còn không trụ nổi để thức đêm trông năm mới. Mắt cậu đau nhức, sưng đỏ vì khóc nhiều, omega cuộn người lại, cố gắng làm ấm chính mình.

"Không... Đừng lại đây!"

Bạch Khởi bỗng bật dậy từ trên giường, th* d*c kịch liệt, ánh mắt lại vô cùng mơ hồ. Bên tai omega vang lên tiếng ong ong, thị lực cũng không thể tập trung, hồi lâu sau mới lấy lại được tinh thần... thì ra là gặp ác mộng.

Nhưng cậu chẳng nhớ nổi nội dung, chỉ biết đó là một cơn ác mộng đáng sợ.

Bạch Khởi nhìn ra ngoài cửa sổ, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, tích tụ lại rồi cũng trở nên nặng nề.

Omega mím môi, cúi đầu khẽ cười, giống như nói cho chính mình nghe, mà cũng như nói cho ai khác:

"Một mình cũng vẫn sống được."

"Bao nhiêu năm rồi cũng đã qua."

Bạch Khởi khẽ nhếch môi, nằm xuống lần nữa, nhưng không còn buồn ngủ. Cậu mở mắt nhìn vào khoảng không—

Suốt đêm không chợp mắt.

Bạch Khởi đã chấp nhận sự thật rằng Kỳ Hách Diễn đã rời đi. Người phụ trách ở sòng bạc có đến tìm cậu, nói muốn đưa tiền. Dù alpha không còn, tiền lương vẫn phải thanh toán.

Thời gian này Bạch Khởi gầy đi thấy rõ, bao nhiêu thịt mới tích được đều tiêu tan.

Omega không từ chối, cậu gửi hết số tiền đó vào ngân hàng, sau này còn phải dùng để mua đồ đạc trong nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!