Chương 32: (Vô Đề)

Hội trường rất rộng. Khi Bạch Khởi theo vào trong, pháo giấy vẫn còn đang rơi lả tả từ không trung. Cậu thò đầu nhìn ra — đây hẳn là một trung tâm thương mại, hôm nay có tổ chức hoạt động nên rất nhiều người không thể vào trong được.

Omega bị phân về bộ phận hậu cần, tức là ai đói ai khát thì Mãng khay đồ ra. Việc không quá nặng, chỉ là cậu khá lo lắng cho canh việc của Kỳ Hách Diễn.

Hôm nay alpha mặc một bộ vest đen, đeo kính râm và khẩu trang. Bộ đồ bó sát làm nổi bật cơ ngực rắn chắc của Kỳ Hách Diễn, Bạch Khởi thực ra đã lén liếc mấy lần rồi.

"Cậu là người mới à?"

Người phụ trách hậu cần đột nhiên vỗ lên vai omega: "Cậu tên gì?"

Bạch Khởi giật nảy mình, cảnh giác xoay người, nhanh chóng né khỏi tay đối phương: "Tôi tên là Bạch Khởi."

Đối phương bị phản ứng của Bạch Khởi làm cho nghẹn lời, đảo mắt: "Nhát gan thật."

Omega không đáp, chỉ âm thầm chuẩn bị đồ ăn, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía trước.

Trung tâm thương mại này rất lớn, có nhiều tầng, cửa các cửa hàng đều mở, đủ thứ đồ khiến Bạch Khởi hoa cả mắt. Cậu không khỏi nhớ lại có người từng nói với cậu rằng, khu người giàu giống như một giấc mộng, sống ở đó như bước vào tiên cảnh.

Giờ nhìn lại, Bạch Khởi sợ rằng chính mình cũng sẽ bị mê hoặc, sa vào cuộc sống phù hoa ấy.

"Hoan nghênh quý vị." Một người đàn anh đứng lên sân khấu được dựng sẵn. Anh ta ăn mặc chỉnh tề, nhìn có vẻ đạo mạo: "Hôm nay là Ngày Từ Thiện của chúng tôi. Trước tiên, tôi muốn nói rằng..."

Sau đó là một tràng dài những lời xã giao, chủ yếu là quảng bá cho tổ chức mà anh ta ủng hộ. Nhưng Bạch Khởi nghe cũng không phân biệt được anh ta thuộc Liên minh hay Đế quốc.

"Này, cậu... Bạch... Bạch Khởi đúng không? Cậu Mãng cái này ra dìn số hai, cô bé nhỏ đói bụng rồi. Đặt xuống là được, đừng nói gì hết, nghe rõ chưa?"

"Rõ rồi."

Bạch Khởi cầm khay đồ đi ra ngoài, đi sát mép sân khấu, sợ bị các ống kính truyền thanh chụp phải. Omega đặt khay xuống, còn mỉm cười với cô bé một chút, rồi định quay lại hậu trường.

Buổi từ thiện này còn được truyền hình trực tiếp, Bạch Khởi liếc nhìn màn hình, hình như có khá nhiều người đang theo dõi. Omega không quan tâm mấy thứ đó, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt.

"Anh nói sai rồi!"

Đột nhiên một người phụ nữ đứng dậy, Bạch Khởi cũng bị tiếng nói đó thu hút ánh nhìn. Cậu chỉ mới dừng lại hai giây thì tiếng súng xé gió đã vang lên.

Bạch Khởi lập tức mở to mắt, cậu chạy nhanh về phía hậu trường, nhưng còn chưa tới nơi thì đã có người hoảng loạn lao ra ngoài: "Giết người rồi! Có người giết người rồi!"

Omega khựng bước, giây sau lập tức quay người bỏ chạy. Cậu phản ứng rất linh hoạt, cẩn thận tránh khỏi đám đanh. Cậu không biết sát thủ đang ở đâu, chỉ có thể cố gắng trốn kỹ nhất có thể.

Ánh mắt Bạch Khởi vội vàng tìm kiếm Kỳ Hách Diễn, alpha cũng đang tìm cậu. Hai người rất nhanh tìm thấy nhau giữa đám đanh hỗn loạn. Đám đanh bắt đầu xô đẩy, người đàn anh trên sân khấu cũng được bảo vệ định rời khỏi đó.

Nhưng rõ ràng đám người kia không muốn để anh ta sống sót, rất nhanh hoả lực tập trung dồn dập về một hướng.

Ôn Tư đứng một bên hét lớn: "Lên đi! Nhanh!"

Kỳ Hách Diễn ném kính râm sang một bên, anh trao đổi ánh mắt với người phía sau Ôn Tư, rất nhanh hai người tách ra. Alpha lập tức phán đoán vị trí ẩn nấp của đối phương, trong lòng có ngay phương án.

"Theo tôi."

Kỳ Hách Diễn lao tới, ấn đầu người đàn anh xuống, gần như ép anh ta đi theo: "Đừng động đậy!"

Alpha đưa anh ta len lỏi giữa làn đạn, suýt chút nữa bị trúng mấy phát. Bạch Khởi trốn trong một góc, thấy cảnh đó liền nhíu mày. Cậu rất muốn hét lên bảo Kỳ Hách Diễn cẩn thận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Kỳ Hách Diễn...

"Ôn tổng..."

Một giọng nam khàn khàn vang lên sau lưng Bạch Khởi. Omega rùng mình, quay đầu nhìn — người đàn anh khiến cậu thấy quen mắt hôm trước đang đứng sau Ôn Tư. Giây tiếp theo, một con dao đâm xuyên qua ngực beta kia. Cả hai đang đứng trong một góc khuất, máu lập tức phụt ra, văng đầy lên mặt Bạch Khởi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!