Đàn ông không bao giờ biết cú đấm giáng xuống lại đau như vậy. Cha của hắn mỗi lần chỉ mắng mỏ vài câu, chưa từng thật sự động tay, nhưng cú đấm của Kỳ Hách Diễn thì hoàn toàn không nương tay.
Hắn co rúm lại trên mặt đất, vừa gào thét vừa cầu xin Kỳ Hách Diễn tha mạng
"Ba ơi cứu con, hắn muốn đánh chết con"
Lão bác sĩ già đứng bên cạnh lo lắng đến độ vò đầu bứt tai, nhưng khi ông ta liếc nhìn sang người con dâu bên cạnh thì sững sờ — người phụ nữ từng rất vui khi mới gả vào nhà này giờ mặt không cảm xúc. Ông nghĩ, nếu không có mặt Kỳ Hách Diễn, chắc bà ấy đã xông vào đánh chung rồi.
"Ba."
Người phụ nữ đột nhiên quay sang, khẽ cười một tiếng: "Ba nói xem, liệu hắn có đánh chết được không?"
Cơ thể lão bác sĩ lập tức cứng đờ. Ông thấy mắt Kỳ Hách Diễn đỏ bừng vì giận, đành phải rụt rè bước tới: "Đừng đánh nữa… đừng đánh nữa mà!"
Kỳ Hách Diễn đương nhiên sẽ không thật sự đánh chết người. Hần thở hổn hển, tay dính chút máu, nhưng giây tiếp theo liền lau sạch trên quần áo của tên đàn ông kia. Alpha liếc hắn một cái, bình tĩnh đứng dậy, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì: "Có thuốc không?"
"Anh muốn loại nào?"
Lần này là người phụ nữ đáp lại. Cô ta mỉm cười với Kỳ Hách Diễn, trong ánh mất không giấu được sự hà hê: "Tôi giúp anh tìm."
"Là cái.."
Kỳ Hách Diễn chẳng buồn nhìn ai khác, chỉ nói sơ qua với người phụ nữ vài câu, nhanh chóng cô ta đã tìm ra thuốc: "Ngoài trời mưa to lắm, về cẩn thận nhé. Dạo này đừng làm gì lớn"
"Cảm ơn."
Nói xong, Kỳ Hách Diễn liền cầm ô rời đi
- một chiếc ở đen mở ra trong màn mưa, hắn vẫn là người cô độc như thường.
Người phụ nữ tiễn hắn bằng ánh mắt, rồi quay sang nhìn tên đàn ông đang thở hổn hển dưới đất, khẽ nói: "Đáng tiếc thật, không đánh chết được mày."
Tên đàn ông trợn tròn mắt, lập tức mắng chửi cô.
"Ba"
- Cô chẳng quan tâm sống chết của hắn - "Năm đó ba nói nhà mình điều kiện tốt, con gả vào sẽ không khó. Nhưng hai năm nay con thật sự chịu đủ rồi. Con vẫn định vài hôm nữa nói chuyện ly hôn, không ngờ quả báo lại đến sớm thế này."
"Con cũng là người có lỗi, đăng lê nên sớm g**t ch*t hắn mới phải." Cô cười rất thoải mái: "Ba chiều hắn quá, từ một đứa kém phát triển trí tuệ thành một thằng đầu óc hoàn toàn rỗng tuếch."
Năm đó hắn còn biết giả vờ, ai ngờ chưa đến nửa năm đã lộ nguyên hình.
"Con đi đây. Ngày ly hôn gặp lại."
Kỳ Hách Diễn không thích xen vào việc nhà người khác, chuyện của hắn còn chưa giải quyết xong.
Omega đang sốt nhẹ, vừa về đến nhà Kỳ Hách Diễn đã nghe thấy tiếng thở nặng nề của Bạch Khởi, tim hắn thất lại, lập tức đi đến đo nhiệt độ. May mà sốt không nặng.
"Khó chịu lắm không?"
Kỳ Hách Diễn lấy nước, dùng khăn lau người cho Bạch Khởi. Alpha cụp mắt xuống, ánh mắt không giấu được sự xót xa: "Anh đưa em đi khám nhé?"
Nói xong hắn mới sực nhớ ra cải phòng khám kia giờ chắc cũng rối tung lên rối.
"Không đi."
- Bạch Khởi đã tỉnh lại, thật ra cảm giác không tệ lắm, chỉ là đầu hơi choáng. Omega hít mũi, theo bản năng nép vào lòng Alpha.
Giữa họ có sự ràng buộc do dấu ấn, luôn thân mật hơn người thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!