Giá thuốc ức chế dành cho omega không quá đắt, Bạch Khởi cũng không mắc bệnh gì liên quan đến tuyến thể, nhưng cậu vẫn phải tiêm vào vùng da quanh tuyến thể.
Vì cậu sợ nếu tiêm chỗ khác sẽ không có tác dụng.
Bạch Khởi thành thạo xé bao bì ra, động tác của cậu không chậm, khi đầu kim xuyên qua da cũng không k** r*n lấy một tiếng. Ngay khoảnh khắc thuốc được tiêm vào, cảm giác đè nén từ tuyến thể liền giảm đi rõ rệt, tinh thần của cậu cũng khôi phục lại không ít.
Khi cậu ra ngoài thì thấy Kỳ Hách Diễn đang đợi, nhưng anh không hỏi gì cả, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh cậu.
"Trước đây tôi đã chọn địa điểm rồi, vì chỗ này khá hẻo lánh, có nhiều đất trống, nhưng gần biển nên mùa đông sẽ rất lạnh."
Bạch Khởi cảm thấy "nhà" là điều vô cùng quan trọng. Cậu dẫn Kỳ Hách Diễn tới địa điểm mình đã chọn, xung quanh vẫn chẳng có ai, nhưng vẫn tốt hơn căn nhà gỗ nhỏ trước kia rất nhiều. Omega vừa đi vừa nhảy đến trước mặt Kỳ Hách Diễn, đưa tay ra mô phỏng:
"Tầm này thôi, nếu tôi biết vẽ, nhất định sẽ vẽ ngôi nhà ra cho anh xem."
"Vậy khi nào chúng ta tìm người xây?"
Kỳ Hách Diễn lắng nghe chăm chú khi Bạch Khởi miêu tả hình dáng và kết cấu bên trong của căn nhà. Anh buột miệng hỏi một câu, omega liền khựng lại, thở dài một tiếng:
"Chờ khi mọi thứ ổn định đã."
Hiện giờ Kỳ Hách Diễn đang làm việc bên cạnh Ôn Tư, và cũng chỉ mới bắt đầu. Dù mỗi lần Bạch Khởi đều nói muốn anh rời khỏi nơi đó, nhưng xét trên một vài khía cạnh thì họ đã gắn bó với nhau rồi. Nếu giữa chừng Ôn Tư – kẻ tính khí thất thường ấy – gây rắc rối, thì coi như xong.
Alpha không thật sự hiểu hết sự lo lắng của Bạch Khởi, nhưng anh vẫn tôn trọng quyết định của cậu. Kỳ Hách Diễn khẽ dùng ngón út móc vào tay Bạch Khởi:
"Vậy giờ chúng ta đi đâu?"
"Đến chỗ A Mã tìm việc làm sao?"
"Tất nhiên là không rồi." Bạch Khởi lắc đầu, cười với anh: "Giờ này làm gì còn việc nữa. Anh có biết câu 'chim dậy sớm thì bắt được sâu' không? Chúng ta là chim lười, nên không có sâu ăn rồi."
Bạch Khởi nhún vai, đưa tay chọc nhẹ vào vai Kỳ Hách Diễn:
"Anh sắp đến kỳ mẫn cảm rồi phải không?"
"Ừ."
"Không có thuốc ức chế thì có phát điên không?" Bạch Khởi gần như không biết gì về kỳ mẫn cảm của alpha, bình thường cũng chẳng thảo luận chuyện này với ai. Trên đường nếu gặp alpha phát tác thì rất dễ bị đánh chết.
Nghe nói pheromone của alpha sẽ khiến đồng loại cảm thấy khó chịu.
Kỳ Hách Diễn im lặng mấy giây, nắm lấy tay Bạch Khởi, chân thành hỏi:
"Những điều này em nghe ai nói vậy?"
"Các loại tin đồn."
Omega chớp mắt với anh. Khi làm việc, cậu thường nghe người ta tán gẫu linh tinh, chuyện trên trời dưới đất, rất nhiều người mà cậu chưa từng gặp cũng được nhắc đến trong các cuộc nói chuyện đó.
Alpha đung đưa tay hai người đang nắm lấy nhau, kiên nhẫn giải thích:
"Kỳ mẫn cảm không khiến người ta phát điên, nhưng vẫn cần thuốc ức chế. Tôi vốn định hỏi em mua ở đâu, mà lại quên mất."
"Không sao, tôi nhớ là được." Bạch Khởi kín đáo rút tay về. Trong ánh mắt và nét mặt cậu có thể thấy một chút mệt mỏi, nhưng nhanh chóng bị cậu che giấu đi. Omega cũng không rõ vì sao mình lại mệt thế này, chẳng lẽ là do kỳ ph*t t*nh sắp đến?
Cậu không nghĩ nhiều, quyết định đưa Kỳ Hách Diễn đi mua thuốc ức chế trước.
"Thuốc ức chế của tôi là mua ở chỗ này."
Hôm nay trời dường như lại sắp chuyển mưa, sắc trời âm u khiến con hẻm nhỏ trông phủ đầy màu sắc rợn rợn. Bạch Khởi nắm lấy tay Kỳ Hách Diễn, bước chân hai người cũng vô thức nhanh hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!