Chương 13: (Vô Đề)

Bạch Khởi không hề để tâm đến lời hứa hẹn của Kỳ Hách Diễn. Cậu chỉ cười nhạt một tiếng, chẳng buồn đáp lại, rồi trực tiếp nằm xuống giường ngủ luôn. Cậu thực sự quá mệt mỏi rồi, vừa đặt lưng xuống là đã thiếp đi...

Còn alpha ấy à, muốn làm gì thì làm, tự chơi đi!

Bạch Khởi bị bệnh lại thêm không nghỉ ngơi tử tế, giấc ngủ lần này kéo dài đến tận tối. Trong lúc đó, Kỳ Hách Diễn cũng không đến gọi cậu dậy.

"Kỳ Hách Diễn!"

Omega vừa tỉnh lại còn nằm thẫn thờ một lúc trên giường, đợi lấy lại tinh thần rồi mới ngồi dậy hẳn. Bạch Khởi vừa định bước xuống giường thì lập tức phát hiện có điều gì đó không đúng – toàn bộ ga giường, vỏ chăn, vỏ gối đều đã bị thay mới.

"Kỳ Hách Diễn!" Bạch Khởi lại gọi một tiếng, cậu mang giày xuống giường để đi tìm alpha, nhưng không biết người kia đã chạy đi đâu rồi, cậu gọi mãi mà chẳng thấy ai trả lời.

Omega đứng ngẩn người ở cửa một lúc, sau khi nhìn quanh xác nhận không có ai xung quanh mới quay lại vào nhà: "Chạy đâu rồi?"

Bạch Khởi ngồi xuống ghế lẩm bẩm: "Bỏ đi rồi? Không phải vừa mới nói sẽ để mình sống cuộc sống tốt đẹp sao? Tên này đúng là chẳng đáng tin gì cả."

"Nói xấu anh gì đấy?"

Đột nhiên, giọng của Kỳ Hách Diễn vang lên từ phía sau Bạch Khởi, kèm theo đó là tiếng ầm trầm khi hai thùng nước đầy được đặt xuống đất, làm nước bắn tung tóe. Alpha lau tay, nhếch môi cười: "Anh nghe thấy hết rồi đấy."

"Nghe thấy cái gì chứ?" Bạch Khởi lập tức giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ cực kỳ kiên quyết không muốn trả lời, "Anh lấy nước làm gì?"

"Tất nhiên là để lau người cho em rồi." Kỳ Hách Diễn vừa đáp vừa không định bỏ qua câu chuyện trước đó, "Sao em lại nói xấu anh? Sợ anh bỏ đi à?"

Omega cúi đầu xuống, trong lòng có chút chột dạ, đến cả mấy sợi tóc rối xù cũng như rủ xuống, khiến chủ nhân trông ngoan ngoãn lạ thường. Bạch Khởi đưa hai tay ra sau lưng, lắc người nhẹ nhẹ, rồi bất chợt ngẩng đầu lên, giọng điệu không vững mà lại tỏ vẻ mạnh miệng: "Ai mà biết anh ra ngoài làm gì, mà em cũng chẳng sợ anh bỏ đi đâu! Trước khi có anh em sống một mình vẫn ổn."

"Vậy à?"

Kỳ Hách Diễn cười khẽ: "Anh cứ tưởng em sợ anh bỏ em lại, rồi lén lút khóc một mình cơ đấy."

Bạch Khởi nhe răng ra làm vẻ khó chịu: "Nói bậy! Em không bao giờ khóc đâu, bao nhiêu năm rồi chưa khóc lần nào!"

"Ghê thật đấy."

Bạch Khởi nghe thấy lời của Kỳ Hách Diễn—nửa như khen nửa như trêu—lập tức không vui, quay người định đi về giường: "Không nói chuyện với anh nữa."

"Đợi đã." Kỳ Hách Diễn phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay kéo lấy Bạch Khởi, kéo mạnh cậu lại gần mình: "Lau người trước đã."

"Em vẫn còn bệnh, lau bằng nước lạnh sẽ nặng thêm đấy, hơn nữa hôm nay em cũng đâu có ra nhiều mồ hôi." Bạch Khởi bị Kỳ Hách Diễn nắm cổ tay, giãy giụa nhưng không thoát được, chỉ có thể thở dài chịu thua, "Với cả... anh có phải đã giặt ga giường rồi không?"

"Đúng, anh thấy hơi bẩn." Kỳ Hách Diễn cũng không giấu diếm, trực tiếp nói: "Mỗi ngày người chúng ta toàn là bụi đất, sẽ dính lên giường."

Bạch Khởi im lặng, cúi đầu thật lâu mới có chút tủi thân lên tiếng: "Mỗi ngày em về đều rất mệt, nhưng em cũng đâu có bẩn, em thường xuyên..."

"Anh biết, anh không chê em."

Kỳ Hách Diễn dùng ngón tay xoa nhẹ cổ tay Bạch Khởi như để an ủi, giọng nói nhẹ nhàng, không khiến Bạch Khởi thấy khó chịu: "Tối nay chúng ta tắm nước nóng."

"Gì cơ?" Bạch Khởi ngẩng đầu, ánh mắt run run, giọng nói cũng gấp gáp hơn: "Anh thật sự đã mua rồi à?"

Bạch Khởi hoảng đến mức giọng cũng run, vội vàng rút tay ra: "Ở đâu vậy?"

"Mua rồi... mà thôi, tốn bao nhiêu tiền thế?" Bạch Khởi cũng không trách móc gì Kỳ Hách Diễn, dù sao hai người sống chung cũng khác, có ấm nước cũng tiện hơn nhiều.

Kỳ Hách Diễn cười khẽ: "Không tốn đồng nào."

"Không tốn——" Bạch Khởi lập tức trừng to mắt, nghẹn một hơi trong lồng ngực, cậu không hiểu ý Kỳ Hách Diễn là gì: "Không tốn tiền là sao?"

Kỳ Hách Diễn không muốn Bạch Khởi lo lắng, anh chỉ vào một chiếc ấm sắt ở góc phòng, trên có vòi, một miệng nhỏ để đổ nước, phía dưới có khe để bỏ củi đốt lửa. Nhìn qua là biết đồ cũ đã dùng nhiều năm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!