Sáng hôm sau, Tiêu Lang thiếu chút nữa đánh mất lễ nghi trên bàn ăn, té xuống.
Cậu ta không gặm bánh bao nữa, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiêu Tấn sáng sớm đã chạy về dùng bữa sáng với người lớn, nói: "Chú nhỏ muốn kết hôn ạ?
"Sao mà đã kết hôn rồi thế? Các ông bà già hiếm khi cười thoả mãn:"Thật chứ, điều tra rồi, đứa bé kia không có phản ứng với pheromone, Tiêu Tấn chỉ cần người không phản ứng với nó mà.
"Lúc đánh dấu hoặc là gì đó, nhất định Alpha và Omega sẽ không kìm được tỏa pheromone, nghe đâu nhóc con kia pheromone bị phong bế, mà không quang trọng, chỉ cần không bị Tiêu Tấn ảnh hưởng là được rồi. Tiêu Lang:"..."
Nói được một lát, người lớn nổi hứng. Người vẫn chưa gặp đâu, chú cậu ta và người ta cũng chưa chung đụng, mà sao đã quyết định là người kia nhỉ?
"Là Omega thế nào?
"Tiêu Lang nghiêng đầu, chú nhỏ chẳng có biểu cảm gì. Ông già cười vuốt vuốt chòm râu:"Xem tư liệu nói có chút bệnh, đối với Omega rất nghiêm trọng. Nhưng thằng bé đến nhà chúng ta, bác sĩ trị liệu gì mà chẳng có, chỉ tốn thời gian, sẽ chữa khỏi."
Tiêu Lang bừng tỉnh: "Lại còn là ma ốm.
"Cậu ta nhìn gương mặt anh tuấn bất phàm của chú nhỏ, hình như không hợp với Omega có bệnh lắm. Nhưng ông bà thích, chú nhỏ cũng đồng ý thì cậu ta cũng không có ý kiến, thuần túy hóng hớt thôi. Dù sao người nhà đã bàn chuyện kết hôn của Tiêu Tấn đến mấy năm, đừng nói đến người, ngay cả bóng cũng không có. Ông bà già thở dài:"Ông thấy thằng bé sống không quá hạnh phúc, ba thì tái hôn, mẹ kế có hai đứa con lớn hơn nó, nữ thổi gió bên gối nam một tiếng, thế là không quan tâm đứa con nhỏ nhất nữa." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cục đo lường vừa mới gửi dữ liệu pheromone của Yến Trình đến nhà họ Tiêu không lâu, một phần tư liệu khác liên quan đến Yến Trình cũng đến tay họ.
Trong văn kiện có ghi chép quá trình Yến Trình trưởng thành từ nhỏ đến lớn, nhưng đáng tiếc từ khi nhà họ Yến xây dựng lại gia đình, ảnh của thằng bé chỉ còn lại lẻ loi một người, làm người ta đau lòng.
Nhà họ Tiêu đối xử mỗi một đứa bé đều là công bằng công chính, không yêu chiều đứa nào hơn bởi vì thông minh, gen ưu tú hơn. Cho nên Tiêu Lang nghe người lớn cảm khái, thực sự không ngờ giờ còn gia đình bất công như vậy.
Đối với chuyện Yến Trình sắp phải gả vào nhà họ Tiêu, trong lòng mỗi người nhà họ Yến khác nhau.
Dù ba Yến có lạnh nhạt xa lánh Yến Trình đến đâu thì cậu cũng là con ruột, bởi vì gia đình khủng hoảng kinh tế nên đưa cậu cho nhà họ Tiêu, lòng cũng băn khoăn.
Dù cuối cùng Omega cũng phải lập gia đình, nhưng từ lúc bắt đầu Yến Trình đã bị tước đoạt quyền lựa chọn.
Ông làm ba, mà làm như thế, đến cùng cũng không thể không có vướng bận gì, vẫn áy náy với Yến Trình.
Ba Yến không có mặt mũi đối mặt với Yến Trình, sợ thấy ánh mắt con út nhìn mình đầy thất vọng oán hận.
Nhưng nhà họ Tiêu có bối cảnh gì, có thể đưa Yến Trình vào quả thật là họ trèo cao. Mặc kệ người nhà họ Tiêu có thích không, nhà giàu có máu mặt cũng sẽ không bạc đãi Yến Trình, bảo đảm cả đời cậu áo cơm không lo cũng coi như viên mãn.
Lưu Cần Nhã vừa nóng lòng đẩy Yến Trình ra ngoài giải quyết khủng hoảng kinh tế, một mặt khác lòng phức tạp.
Lần đầu tiên bà ta thấy vui mừng vì trong nhà có Omega khuyết tật sinh lý, nghĩ cuối cùng nhà họ Yến cũng coi như không uổng công nuôi nó.
Nhưng nghĩ đến Yến Trình gả vào nhà họ Tiêu tốt như vậy, so sánh với hai đứa con trai của mình, bà ta không cam tâm, cuống họng tràn giấm chua ra. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Bà ta tha thiết liền làm bộ làm tịch nhìn Yến Trình:
"Tiểu Trình này, dù con có lấy chồng hay không, phải nhớ mình mãi mãi là người nhà họ Yến, đến nhà người ta nhớ phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, mọi việc phải làm cho người ta vui vẻ. Sau này quan hệ tốt còn có thể giúp hai anh và ba con. Sản nghiệp của nhà họ Tiêu khắp Liên bang, tương lai chưa biết chừng ba con có thể dựa vào nhà họ để làm to đấy."
Lưu Cần Nhã không che giấu ý đồ của bà ta chút nào, nói những lợi ích với nhà họ Yến đến là rõ ràng.
Ba Yến không chịu được, bảo bà ta nói ít trước mặt con thôi.
Lưu Cần Nhã lườm ông, oán giận: "Nếu anh dám mắng em thì em sẽ viết đơn ly hôn, nếu anh không vô năng thì phải đưa tiểu Trình đi chắc?"
Chuyện này cũng là chỗ Lưu Cần Nhã cao minh, đổ hết trách nhiệm cho ba Yến. Mà nghĩ đến con thứ hai và nhà họ Tô, bà ta khó tránh khỏi bất bình. Dù điều kiện của nhà họ Tô không tệ, nhưng so với nhà họ Tiêu thì chẳng là gì.
Yến Trình bị họ xa lánh ở ngoài lại biến thành người sướng nhất, Lưu Cần Nhã thật sự không muốn con mình bị con riêng của ba Yến hạ thấp đi.
Cả nhà mặt ngoài nói cười vui vẻ, Yến Trình nhìn họ lại không có gì muốn nói.
Hỏi han ân cần giả lả kết thúc không lâu, nhà họ Tiêu đã gọi điện thoại đến, nói họ chuẩn bị xong là có thể phái người đón Yến Trình đến nhà họ Tiêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!