Chương 32: Dỗ em ấy

Yến Trình quay đầu lại xem tin nhắn mình nhắn cho 21, hình như không ổn lắm. Mới gửi xong, cậu lại thu hồi từng câu một.

21 là một người cha, nhưng không phải cha cậu!

Không có nghĩa vụ phải khai thông cậu, cậu nói hết tất cả sẽ làm người ta cảm thấy kỳ quái.

21 bỏ nhiều tiền tặng quà cho cậu, không phải muốn làm cha cậu!

[ Ngại quá chú 21, gần đây chắc cháu bị áp lực quá, nói linh tinh chú đừng để bụng. ]

Tiêu Tấn trả lời một câu không sao, Yến Trình lại không nhắn tin nữa.

Tiêu Tấn bắt đầu nghĩ mình làm gì mà khiến đứa nhỏ sinh ra áp lực lớn như vậy, đối với với người khác cũng cẩn thận.

Cậu thà rằng nói với người chưa từng gặp mặt ngoài đời cũng không muốn nói cho người sớm chiều chung đụng, ở cùng mái hiên như mình. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hắn có hơi không vui, lại không thể trách cứ Yến Trình. Là vấn đề của hắn, không thể làm cho đứa nhỏ ỷ lại tin tưởng hắn lại lên mạng nghĩ là người khác cho mình cảm giác như ba, chuyện này không tốt.

Nhưng Yến Trình lại không nhận người khác làm ba, người đó là mình, cảm giác này mới mẻ.

Người nắm quyền Tiêu gia lần đầu tiên rơi vào một vòng lẩn quẩn.

Yến Trình nhận người khác làm ba không tốt, mà may người làm ba chỉ là mình, mình mới cho em ấy cảm giác như vậy.Đến ngày triệt sản cho tiểu Bạch, Yến Trình chuẩn bị kỹ càng đồ dùng. Lúc ôm tiểu Bạch lên, nó mở to hai mắt vô tội nhìn cậu, nhảy lên nhảy xuống trên ghế salon, không biết gì về đời mèo sắp mất chim.

Nó hoạt bát bướng bỉnh, Yến Trình giơ máy quay cười híp mắt.

Cậu ngồi xổm xuống, tìm góc để quay lại dáng vẻ khi tiểu Bạch còn chim.

Lúc Tiêu Tấn xuống nhà, Yến Trình đang đặc tả chim của tiểu Bạch.

Tiêu Tấn nhìn thấy hai hòn tinh hoàn xù lông trên màn hình.

"..."

Yến Trình quay xong, lúc cất máy quay quay đầu nhận thấy ánh mắt của Tiêu Tấn, cậu xấu hổ sờ mũi, giải thích: "Em đưa tiểu Bạch đi triệt sản, giữ lại ảnh cho nó.

"Ý nghĩ của trẻ con hay lạ kỳ, Tiêu Tấn thấy quen, đi đến cạnh cậu liếc nhìn túi đồ đã được chuẩn bị trước. Chăn giữ ấm, đèn toả nhiệt, đồ chơi lúc thường tiểu Bạch hay chơi đều được đặt trong túi, có thể thấy được Yến Trình rất quan tâm một con mèo. Yến Trình nói:"Mèo đến chỗ lạ sợ người lạ, triệt sản xong cảm xúc sẽ không ổn định. Bây giờ trời lạnh, nhất định phải giữ ấm kĩ, đem một vài đồ chơi nó quen và thảm len có mùi của nó có thể giảm bớt nỗi sợ sau triệt sản."

Tiêu Tấn: "Ừ."

Tiểu Bạch bỗng nhiên nhào lên đùi hắn, Yến Trình nhìn nó chằm chằm.

Tiểu Bạch ở lại khu thập tam đã một tuần, cậu chưa từng thấy Tiêu Tấn ôm nó.

Cậu nghĩ Tiêu Tấn không thích mèo lắm, dù đồng ý cho cậu nuôi mèo nhưng cũng không có nhiệt tình quá lớn với động vật nhỏ như mình nên hắn lười ôm.

Quả nhiên Tiêu Tấn không nhúc nhích, mặc kệ tiểu Bạch lăn qua lăn lại trên đầu gối mình.

Mèo hay rụng lông, chỉ chốc lát sau trên đầu gối Tiêu Tấn đã dính lông mèo. Yến Trình ôm tiểu Bạch đi, nhẹ giọng nói chuyện với nó, lại lấy cây lăn lông mèo bảo Tiêu Tấn đừng nhúc nhích, cậu cầm cây lăn lông giúp hắn lăn sạch lông trên quần. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Yến Trình ngẩng mặt nhìn Tiêu Tấn, biện giải cho tiểu Bạch:

"Rụng lông là thiên tính của mèo, anh đừng trách nó. Sau này nó chạm vào anh, em sẽ giúp anh phủi sạch lông trên quần áo."

Tiêu Tấn nhíu mày: "Tôi trông dễ nổi nóng lắm à?

"Yến Trình ngẩn ra, không ngờ Tiêu Tấn lại hỏi như vậy. Cậu lắc đầu:"Không phải ý này...

"Tiêu Tấn nhìn cậu, dường như rất mong đợi lời giải thích của cậu. Yến Trình đành nói tiếp:"Ở chung với anh có hơi áp lực, ví dụ như không dám xằng bậy, không dám làm chuyện kỳ cục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!