Vị trí mà Yến Trình ngã xuống vi diệu đến độ làm nguời ta lúng túng.
"... Yến Trình."
Yến Trình đang ngủ say, sao mà đáp lời Tiêu Tấn được. Tư thế ngủ của cậu cũng cực kỳ ngoan ngoãn, gương mặt và khí chất của cậu vốn thuộc về kiểu ôn hòa không có tính công kích, rất dễ khiến người ta sinh ra hảo cảm.
Tiêu Tấn không gọi cậu dậy được, đành không gọi nữa, vươn tay nâng gáy cậu, chậm rãi dịch lên gối.
Hắn không rời đi ngay mà ngồi cạnh nhìn Yến Trình không chớp mắt. Một cậu nhóc trẻ tuổi như thế, chưa trải qua chuyện gì, chưa từng trải đời. Nếu Cục đo lường không ghép đôi, Tiêu Tấn sẽ không có tiếp xúc với cậu nhóc như Yến Trình.
Tiêu Tấn chăm chú nhìn Yến Trình, đứng dậy định đi ra ngoài. Lúc này Omega lẽ ra đang ngủ say mở to mắt, thẳng tắp nhìn Tiêu Tấn, mơ màng nói: "Em chưa ngủ."
Tiêu Tấn: "...
"Dường như Yến Trình nhớ ra chuyện vừa rồi, bò lên khỏi chăn, cần cổ nhỏ dài trắng trẻo đẹp đẽ lộ ra dưới áo ngủ đáng yêu rộng thùng thình. Cái trắng của Yến Trình thiên về trắng khỏe mạnh, trắng đến độ sáng chói, như là trân châu đẹp nhất. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp) Cậu dùng ngón tay trắng đặt lên mu bàn tay Tiêu Tấn:"Tiêu Tấn, chúng ta vẫn chưa thử xong." Cậu cười, "Ngại quá, em sơ suất."
Yến Trình nghĩ một hồi, giải thích: "Mà chuyện không liên quan đến anh, em rất ít khi có phản ứng với pheromone của người khác, họ không ảnh hưởng đến em."
Nghĩa bóng là lần đầu tiên cậu sinh ra phản ứng với pheromone của Alpha.
Ánh mắt của Yến Trình rất chân thành, đồng tử màu nâu nhạt ngưng tụ trong ánh mắt Tiêu Tấn. Hắn không quá nghiêm túc, còn mặc áo ngủ khiến cậu có cảm giác dịu dàng hiền hòa, làm trong nháy mắt cậu đánh mất cảm giác đúng mực.
Cậu chỉ tuân theo khao khát trong lòng muốn thân thiết với Tiêu Tấn mà thôi, lúc thường cứ gọi ngài ngài, đi cũng không dám sóng vai, không phải ai cũng có thể dựa vào một từ thích là trắng trợn không kiêng dè tiếp cận đối phương.
"Tiêu Tấn, anh tỏa chút pheromone nữa đi, em muốn thử lại.
"Yến Trình có nếp sống khỏe mạnh, lúc thường chỉ pha trà uống, chưa từng uống rượu. Cậu đã ngửi pheromone của Tiêu Tấn hai lần, từ thân thể đến đầu dây thần kinh sản sinh ra cảm giác rất kỳ diệu, mà không khó chịu. Tiêu Tấn:"...
"Yến Trình ngoan ngoãn chờ, phát hiện mình vẫn nắm mu bàn tay Alpha mới lưu luyến buông tay mình ra. Cậu nói:"Không được ạ?"
Vừa mới dứt lời, một luồng rượu Absinthe nhàn nhạt thuận theo đầu lưỡi lan tràn đến cổ họng, Yến Trình chậm rãi ngậm miệng. Lần này Tiêu Tấn không dừng lại ngay, nồng độ pheromone vẫn đang tăng cường, như đang thăm dò năng lực chịu đựng của cậu.
Yến Trình tập trung cảm thụ nguồn pheromone rượu Absinthe này. Khi pheromone toả ra ở một nồng độ nhất định, đồng tử của cậu bắt đầu hơi tan rã mơ hồ, hai gò má ửng hồng, cơ thể toát mồ hôi bởi vì nóng lên.
Tiêu Tấn dừng gia tăng nồng độ pheromone, Yến Trình mơ hồ nhìn hắn, dường như đã không còn nhận thức, lại vươn tay đặt lên mu bàn tay hắn, nghiêng đầu một cái.
Lúc cậu đặt cằm lên vai hắn thì thở nhẹ nhàng, hơi thở phun ra làm tai hắn nóng hầm hập. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Yến Trình lại say rồi, say mà bất ngờ là vẫn ngoan, yên tĩnh kề vai Tiêu Tấn một lát. Khi ý thức dần quay lại, cậu cầm mu bàn tay chưa dời đi của hắn, dùng ngón tay non mềm cọ cọ mu bàn tay hắn như đang cù lét.
Có vẻ cậu rất tự tin, quay đầu nhìn người: "Lại một lần nữa."
Cậu liên tục nhận pheromone của Tiêu Tấn hai lần, nhiệt độ trên người vẫn chưa giảm. Hắn lắc đầu, lúc mở miệng giọng nói đã hơi khàn.
"Mọi việc phải dần dần, uống rượu cũng nên vừa phải, nhiều sẽ tốn sức."
Yến Trình nghe mà hơi thất vọng, nhưng nghe thấy vẫn còn cơ hội, lại nỗ lực miễn cưỡng lên tinh thần, nhe răng mỉm cười với Tiêu Tấn.
Bây giờ đầu óc cậu vẫn phập phù, không quá khó chịu, đặc biệt là khi tiếp xúc với Tiêu Tấn. Cậu thấy giảm bớt hơn vừa nãy không ít, như ngâm mình trong rượu mạnh nhàn nhạt mà lại nồng, người ấm áp, cuống họng toả nhiệt, miệng thấy rất khô, cứ muốn liếm cái gì đó.
Yến Trình liếm liếm không khí, không muốn rời khỏi người Tiêu Tấn.
"...
"Tiêu Tấn nhìn cái đầu thi thoảng lại di chuyển trên bả vai, thấp giọng nhắc nhở cậu nên nghỉ ngơi. Lúc này cậu mới chậm rì rì ngẩng mặt lên, rầu rĩ"À
"một tiếng nằm về gối, mắt nhìn chằm chằm mặt Tiêu Tấn. Người trẻ tuổi không biết che giấu cảm xúc, cho dù Tiêu Tấn ở trước mặt Yến Trình có thân phận cao như vậy, hắn phát hiện mình không chịu nổi ánh mắt tràn ngập tin tưởng của Omega nhỏ, mà nhiều hơn là đầy vẻ yêu thích. Tiêu Tấn lần đầu được Omega trẻ yêu thương mà có cảm giác bất đắc dĩ:"Cậu nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài trước."
Yến Trình đáp vâng, thấy Tiêu Tấn đi ra cửa định đi ra ngoài, mới nói: "Ngủ ngon!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!