Cuối thu, khí hậu khô ráo, người thể nhiệt khó tránh khỏi có nhu cầu những phương diện khác.
Tối hôm qua Hoắc Văn Chi được Kỷ Từ hôn trước khi về mà lòng nở hoa, buổi sáng dậy, chật vật phát hiện mình thiếu điều vẽ bản đồ(*) trên giường.
(Ý chỉ xuất tinh)
Nói ra cũng buồn cười, một Alpha sắp ba mươi tuổi lại bởi vì lần đầu tiên yêu đương đến độ buổi tối nằm mơ, suýt nữa vẽ bản đồ lên giường.
Chuyện này... hơi xấu hổ và khó kiểm soát.
Lúc vứt quần áo vào máy giặt quần áo, hắn gọi điện thoại cho bé yêu quấy rầy hắn cả đêm.
Kỷ Từ cũng vừa mới dậy không lâu, giọng điệu bớt lãnh đạm, hơi khàn khàn nghe cũng dễ bắt nạt.
Hoắc Văn Chi nhỏ giọng: "Vừa mới dậy à em? Ăn gì chưa?
"Nếu chưa thì có thể tiện đường đón cậu đi ăn. Có tiếng rót nước vang lên, đợi khoảng một phút đồng hồ hắn mới nghe thấy giọng trả lời lãnh đạm của Kỷ Từ:"Em đang ăn."
Hoắc Văn Chi: "Vậy thì tiếc quá, anh còn định lái xe đón em đi ăn."
Kỷ Từ cắn miếng bánh bao súp gạch cua, ánh mắt bình thản: "Đón đi đón về phiền lắm" cậu dừng lại, "Khi yêu không cần dồn hết tâm trí như vậy."
Hoắc Văn Chi bật cười: "Yêu đương là chuyện có qua có lại, làm gì cũng hạnh phúc."
Kỷ Từ ồ một tiếng: "Em nghe hiểu, anh nói em không có tế bào lãng mạn."
Hoắc Văn Chi: "..."
Kỷ Từ ngẫm lại tính tình của mình, lại bổ sung: "Em nói chuyện thẳng thắn, có một số việc cách biểu đạt có thể không giống tưởng tượng của anh."
Cậu hiếm khi nhẹ giọng: "Tóm lại anh đừng buồn.
"Nói xong, ít nhất ba phút sau không nghe thấy Hoắc Văn Chi đáp lại. Mà quả thật Hoắc Văn Chi đang thất thần, lần đầu tiên hắn thấy Kỷ Từ nhún nhường. Liên tưởng đến nụ hôn tạm biệt hôm qua, lòng ngứa."Kỷ Từ, anh rất thích em.
"Kỷ Từ buông miếng bánh bao súp gạch cua đang cắn dở xuống, mắt nhìn chăm chú vào sữa trong tay, ừm một tiếng. Hoắc Văn Chi không cần nghe câu trả lời chính xác của Kỷ Từ, hai người vui vẻ kết thúc cuộc trò chuyện. Hoắc Tiểu Tây đã kéo cửa phòng Hoắc Văn Chi mấy lần, gào tê tâm liệt phế."Anh ơi, nếu anh không xuống ăn sáng hôm nay sẽ không có phần của anh nữa!"
Hoắc Văn Chi chậc một tiếng, mở cửa xách Hoắc Tây xuống nhà, mẹ hắn ngước mắt nhìn: "Hôm nay muộn nửa tiếng.
"Dù Hoắc Văn Chi trông không quy củ chút nào nhưng trên thực tế làm một người làm chuyện gì cũng đúng giờ. Mẹ nói vậy, hắn chậm rãi giải thích:"Về tình về lý tha thứ được."
Khoe khoang như học sinh tiểu học khoe với ba mẹ: "Con vừa gọi điện với Kỷ Từ, yêu đương ấy mà, thời gian gọi điện nhiều hơn người thường mấy lần."
Phu nhân Hoắc: "..."
Được rồi, thằng hai nhà họ Hoắc yêu đương vào là mỗi ngày không rải cơm chó trong nhà là sẽ không dừng lại.
Hôm nay Hoắc Văn Chi không có việc gì, có cuộc họp không quá quan trọng thì bảo người khác đi, ăn vận chải chuốt, lái xe đến khu chung cư nhà Kỷ Từ.
Kỷ Từ đang dắt chó đi dạo ở quanh hàng cây, nhận được điện thoại, gửi định vị cho Hoắc Văn Chi. Hắn đỗ xe xong, một lúc sau đã đến dắt chó với cậu.
Hai người tay nắm tay, cùng dắt dây xích, con chó hớn hở chạy phía trước. Hoắc Văn Chi sợ chó chạy nhanh còn cố ý kéo không cho nó đi, ảnh hưởng đến không khí nói chuyện tình tứ của mình và Kỷ Từ. (Truyện chỉ được đăng tải trên d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Kỷ Từ không nói gì, hai người đàn ông tay trong tay tản bộ dắt chó đã khiến người qua đường chú ý.
Hoắc Văn Chi nói: "Buổi trưa đi gặp mấy người bạn với anh."
Kỷ Từ: "Em không có bạn."
"...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!