"Tôi nghĩ bà nhầm rồi, bà La," Mộc Bạch Trình trầm giọng. "Tôi đúng là thiếu tiền, nhưng không bao giờ đem Omega ra đổi chác. Tần Tịch Dao là một con người, không phải vật sở hữu của ai."
Trong ánh mắt lạnh nhạt của Tần Tịch Dao lóe lên một tia cười. Không ngờ kẻ tham tiền này lại nói được lời như vậy.
Sắc mặt bà La trở nên khó coi. Trần Nghiêu lao tới trước mặt Mộc Bạch Trình, hùng hổ: "Mày không giao Omega này ra thì cút khỏi đây. Đây là nhà mẹ tao!"
"Được." Tần Tịch Dao bước tới, nắm tay Mộc Bạch Trình, giọng bình thản: "Theo luật, hành vi của các người gọi là xâm nhập tư gia trái phép. Giờ các người nên đi."
"Cái gì?" Bà La cười khẩy, như nghe chuyện hài. "Đây là nhà của tôi!"
Tần Tịch Dao chẳng thèm đáp. Nàng quay sang Mộc Bạch Trình: "Ngươi ký cái gì đó chưa? Ừm... hợp đồng thuê nhà?"
Mộc Bạch Trình ngẩn ra, gật đầu: "Ký rồi, còn nửa tháng nữa mới hết hạn."
Tần Tịch Dao gật đầu. Vậy thì họ nắm đằng chuôi. "Nếu đã thế, là chủ nhà vi phạm hợp đồng. Bà tính bồi thường thế nào?"
Mặt bà La xám ngoét, lạnh lùng: "Cô gái, đừng tưởng bở mà bắt nạt bà già này không biết luật. Tôi là chủ nhà, muốn lấy lại nhà lúc nào chả được. Bồi thường cái gì?"
Tần Tịch Dao không nói, chỉ nhìn Mộc Bạch Trình, ánh mắt như hỏi ý cô có muốn truy cứu không.
Ánh mắt Trần Nghiêu quét qua người Tần Tịch Dao, d*c v*ng lộ rõ. Mộc Bạch Trình rùng mình, khéo léo kéo nàng ra sau lưng mình.
"Bà La, chúng ta quen biết lâu rồi, tôi không truy cứu đâu. Tôi sẽ dọn đi trước khi hợp đồng hết hạn."
Bà La cười khinh: "Được, để xem một kẻ nghèo kiết xác như mày tìm được nhà nào!" Nói xong, bà kéo Trần Nghiêu đang lưu luyến rời đi. Cửa đóng sầm.
Mộc Bạch Trình nhìn cánh cửa, lòng nặng trĩu. Sao cô lại nói thế chứ? Rõ ràng cô không có tiền, vậy mà dám cứng đầu với bà chủ nhà! Sau này biết sống sao đây?
Cô ôm mặt, gần như sụp đổ. Tính toán lại, cô đúng là trắng tay. Tiền còn lại chưa tới hai chục triệu, mà toàn do Tần Tịch Dao kiếm được.
"Cô đi đi," Mộc Bạch Trình thở dài. Cô nuôi bản thân còn khó, huống chi Tần Tịch Dao tự kiếm được tiền. Theo cô chỉ khổ thêm.
"Lại đuổi ta?" Tần Tịch Dao nhét xấp tiền giấu dưới gối vào tay cô. "Ta muốn ở cùng ngươi. Ở đây ta chỉ quen mình ngươi. Đây là tiền thuê nhà của ta."
Muốn chạy? Không có cửa đâu! Tần Tịch Dao thầm cười lạnh. Pháp lực cô nợ nàng chưa trả xong, làm sao nàng để cô chạy dễ thế?
Mộc Bạch Trình nhìn xấp tiền, mắt sáng lên. Đây là cơ hội duy nhất của cô! Tần Tịch Dao giờ là "bố mẹ vàng" của cô rồi! Nghĩ thông, cô nhìn nàng, mắt lấp lánh: "Cô tốt quá!" Tiền này không cần trả được không ta?
"Đây là tiền thuê nhà ta đưa. Một yêu cầu: nhà rộng hơn chút," Tần Tịch Dao biết cô nghĩ gì. "Còn lại là ta trả nợ ngươi. Chẳng phải ngươi nói ta có tiền thì phải trả sao? Hơn nữa, ta không có chứng minh thư, thuê nhà vẫn phải nhờ ngươi."
Mộc Bạch Trình khựng lại. Tần Tịch Dao là người từ nơi khác đến, không có giấy tờ, lại xinh đẹp thế này, lỡ bị ai bắt nạt thì sao? Cô đã cầm tiền của nàng, phải chịu trách nhiệm chứ! Tự tìm lý do, cô yên tâm nhét tiền vào túi.
Tần Tịch Dao thầm câm nín. Mộc Bạch Trình kiếp trước như mặt trời mặt trăng, còn giờ đúng là con người khác. Chẳng lẽ kiếp trước nàng mù mắt, không thấy rõ bộ mặt thật của cô?
Có tiền, Mộc Bạch Trình hôm đó đi ra ngoài hăng hái hẳn, dẫn Tần Tịch Dao đến tiệm trà sáng kiểu miền Nam. Nhưng đến lúc gọi món, bệnh xót tiền lại tái phát.
Nhân viên phục vụ mất kiên nhẫn nhìn cô lật menu: "Chị ơi, chị gọi món xong chưa?"
Mộc Bạch Trình ho khan: "Chị xem thêm chút, xem xong sẽ gọi em."
Nhân viên bĩu môi, thầm chửi đồ nghèo kiết xác, quay đi, nụ cười nghề nghiệp biến mất.
Tần Tịch Dao chống cằm nhìn cô xoắn xuýt: "Đi thôi. Ngươi không muốn ăn ở đây, đúng không?"
Không để cô kịp phản ứng, nàng đứng dậy đi trước. Đường phố Hộ Thành xe cộ tấp nập, khác xa thế giới của Tần Tịch Dao. Một thế giới xa lạ, với tuyến thể lạ lẫm sau gáy.
Nàng không hiểu sao mình thành Omega, nhưng thần thức mách bảo: ở thế giới này, Omega là nhóm yếu thế. Alpha có thể đánh dấu nhiều Omega, nhưng Omega chỉ nhận được dấu ấn của một Alpha.
Không nhìn thấu tương lai mình, Tần Tịch Dao chỉ nghĩ đây là kiếp nạn thành thánh. Ngàn năm trước, sau khi Mộc Bạch Trình bỏ đi không lời, thế giới của nàng chỉ còn mục tiêu thành thánh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!