Chương 4: Từ trên trời rơi xuống!!! (4)

Sát khí trên người bà La chất chứa không biết bao nhiêu oán niệm. Tần Tịch Dao lúc này yếu ớt, không kịp tránh thì đã bị một người kéo vào lòng.

Móng tay sắc nhọn của bà La cào rách áo phông mỏng manh của Mộc Bạch Trình, máu thấm lên đầu ngón tay bà. Tần Tịch Dao nghe thấy tiếng "xì xì"

- sát khí kia như gặp thiên địch, tan biến ngay tức khắc.

"Gây thương tích rồi!" Ai đó trong đám đông hét lên. Các cụ ông cụ bà vây lấy bà La.

"Chị La này, chị không tử tế rồi! Chồng chị lăng nhăng, sao lại đổ lỗi cho cô gái kia?"

"Đúng thế, Tiểu Mộc là đứa tốt bụng, sao chị lại nổi giận với Omega của người ta?"

Bà La ngẩn ra, đầu óc mơ hồ, không nhớ rõ chuyện vừa xảy ra. Nghe mọi người chỉ trích, bà trừng mắt nhìn gã chồng say khướt nằm dưới đất, tát mạnh vào mặt gã: "Đồ khốn, đều tại mày! Làm tao mất mặt. Về nhà ngay, lần sau mà còn thế, tao đánh gãy chân mày!"

Bà La lôi chồng đi. Các cụ tiếp tục bênh Mộc Bạch Trình, nhưng ai cũng biết bà La không dễ dây vào. Trong khu phố cũ, người có tiền đếm trên đầu ngón tay, và bà La là một trong số đó. Gã chồng bà thì nổi tiếng ăn bám, vậy mà còn dám ngoại tình.

"Tiểu Mộc, cháu không sao chứ?" một cụ hỏi.

Mộc Bạch Trình hít một hơi, đau điếng. Sao mà không sao nổi khi lưng bị cào rách? Nhưng bị mọi người vây quanh, cô cũng thấy ngượng. May mà Tần Tịch Dao lên tiếng giải vây: "Ta đưa cô ấy về trước."

Nghe thế, các cụ yên tâm. Tiểu Mộc giờ không còn độc thân, đã có Omega bên cạnh.

Về đến nhà, Tần Tịch Dao bảo Mộc Bạch Trình nằm sấp xuống giường: "Nhà ngươi có thuốc không?"

Mộc Bạch Trình rên một tiếng, áo bị kéo lên, ngón tay lạnh buốt của Omega chạm vào lưng cô, khiến cô run rẩy.

Cô nuốt nước bọt: "Không có."

Tần Tịch Dao thở dài. Nghèo thì thôi, đến lọ thuốc cũng không! "Ngồi dậy."

Mộc Bạch Trình không hiểu nàng định làm gì: "Không, đau lắm, tôi không muốn động. Ngủ một giấc là ổn thôi."

"Dậy. Ta không muốn nói lần hai."

Giọng lạnh lùng của Omega khiến Mộc Bạch Trình rùng mình, đành ngoan ngoãn ngồi dậy, xếp bằng trên giường.

"Cởi áo ra." Tần Tịch Dao ngồi đối diện, gần đến mức gần như chui vào lòng cô.

Mộc Bạch Trình giật mình, lùi lại, động mạnh đến vết thương: "Ái!" Cô cố lùi thêm chút nữa, lắp bắp: "Không được, AO..." Đau chết mất!

"Không cởi áo, ta bôi thuốc kiểu gì?"

"Nhà đâu có..." Chưa nói hết, Tần Tịch Dao đã túm áo cô. Chẳng thấy nàng dùng sức, vậy mà áo phông rách làm đôi.

Trời ơi! Mộc Bạch Trình thầm than. Áo mười nghìn đúng là rẻ không ra gì!

Người cô lạnh toát, cô vội ôm ngực. Ngực Alpha nhỏ, mặc áo lót thể thao đen, trong mắt Tần Tịch Dao chẳng có gì đáng xem.

"Trốn gì chứ? Ngươi không biết dáng mình thế nào à?" Tần Tịch Dao lạnh giọng, nắm cổ tay cô, kéo ra. Nàng chui vào lòng cô.

Khi hai người chạm nhau, Tần Tịch Dao cảm nhận một chút pháp lực yếu ớt trở lại. Dù ít, nhưng đủ để chữa vết thương cho Mộc Bạch Trình. Ngón tay lạnh buốt chạm vào vết thương, tay kia kết ấn, thi triển pháp thuật chữa lành. Quá trình hơi đau, Mộc Bạch Trình nhăn nhó, vô thức siết chặt tay, ôm nàng chặt hơn.

Ngón tay trên lưng cô khựng lại. Trước đây, khi Tần Tịch Dao chủ động chạm Mộc Bạch Trình, pháp lực chỉ hồi phục như nước nhỏ giọt. Nhưng lúc này, như vòi nước mở lớn hơn. Lẽ nào phải do Mộc Bạch Trình chủ động tiếp xúc? Nhưng vừa nãy, khi cô bảo vệ nàng, cũng đâu có hiệu quả này. Nhớ lại cảnh dưới lầu, cả hai đều mặc áo đầy đủ. Tần Tịch Dao nảy ra ý táo bạo: Chẳng lẽ phải song tu? Kiếp trước, nàng và Mộc Bạch Trình chưa từng làm thế, đã hẹn đợi đến lễ đạo lữ.

Nghĩ đến đêm qua, khi ôm nhau ngủ, nàng cũng hồi phục chút ít. Chẳng lẽ... ánh bạc lóe lên trong mắt nàng.

"Đau lắm à?" Tần Tịch Dao nhàn nhạt hỏi, thầm nghĩ: Một pháp thuật chữa lành mà đau đến đâu chứ?

Mộc Bạch Trình cắn răng, nhắm mắt gật đầu: "Đau lắm! Tôi sợ đau nhất." Bình thường va quẹt chút thôi, cô đã đau cả buổi, huống chi là vết rách thế này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!