Chương 38: Lời nguyền không thể hóa giải (6)

Bức tranh quen thuộc lọt vào mắt Liễu Tô Hồng. Hỏng rồi, quên thay mất!

"Cô nhóc này hóa ra thế này à." Yên Vân sờ cằm, ngắm bức tranh cơ bắp treo ở huyền quan. Gu gì thế này? Trai Tu La tộc tùy tiện lôi ra cũng cơ bắp hơn cái này.

Tần Tịch Dao cúi đầu, khóe môi nhịn cười. Thật sự hơi buồn cười. Trước mặt người yêu mà treo tranh bán khỏa thân của người khác.

Mộc Bạch Trình liếc thấy nụ cười của Tần Tịch Dao, thầm nghĩ: Bạn gái dễ thương quá, cười còn phải lén, sợ bị ai thấy à?

Liễu Tô Hồng xấu hổ gãi đầu, chẳng dám hỏi Yên Vân kiểu "Đẹp không?". Lần này tiêu rồi.

"Chị Yên, em không thích kiểu này đâu." Cô lí nhí, lo lắng. Nếu Yên Vân không tin thì sao? Nếu chị ấy biết em không ngoan như vẻ ngoài thì làm sao?

Yên Vân bật cười, không nói gì, bước vào nhà trước. Mộc Bạch Trình ho khan: "À, chúng tôi có việc, cơm xong gọi chúng tôi nhé."

Nói xong, Mộc Bạch Trình kéo Tần Tịch Dao đi. Vừa mở cửa nhà, Đô Đô đã nhiệt tình chạy ra đón.

"Hai người đó chắc chắn có gì mờ ám." Mộc Bạch Trình nói với Đô Đô, mắt sáng rực, không giấu nổi hứng khởi. Tuyệt quá, gả Yên Vân đi, khỏi quấn lấy Tần Tịch Dao nữa.

Đô Đô nghiêng đầu. Bạch Bạch đúng là... lúc mất trí nhớ sao ngốc thế. Nhưng hai cô nhóc kia tiến triển tốt, Đô Đô cũng vui. Chẳng tốn công sức mà hoàn thành nhiệm vụ Bạch Bạch giao.

Tần Tịch Dao bất đắc dĩ nhìn Mộc Bạch Trình phấn khích. Chuyện này nàng biết từ lâu, chỉ là Liễu Tô Hồng đang bị Yên Vân nắm thóp hoàn toàn. Có nên giúp cô nhóc một tay không?

Yên Vân đúng là cần người quản. Từ lúc bỏ nhà đi, đến giờ chạy đến đây, pháp lực bị hạn chế. Nếu người nhà biết, chắc bị đánh gãy chân.

"Ngươi hào hứng thế à?"

Mộc Bạch Trình ôm Đô Đô lên: "Gả đồ đệ em đi là tốt nhất. Nghĩ mà xem, tội nghiệp chưa, bao năm vẫn là chó độc thân."

Tần Tịch Dao... Cảm ơn ngươi, nói như thể ngươi không phải chó độc thân ấy. Nếu không phải ta đồng ý, ngươi nghĩ mình thoát kiếp FA sao?

Bầu không khí bên kia hoàn toàn khác. Liễu Tô Hồng bất an cúi đầu, bối rối bẻ ngón tay. Yên Vân có để ý chuyện trước đây cô thích con trai không? Cô đâu thật sự thích, chỉ thấy đẹp thôi. Ai ngờ Yên Vân lại đẹp thế này?

Ôi, có ai cứu tôi không? Bị crush phát hiện gu cũ thì phải làm sao?

"Chị chắc không chụp kiểu ảnh đó đâu."

Im lặng hồi lâu, câu nói của Yên Vân khiến Liễu Tô Hồng trợn mắt. Người này nghiêm túc nói câu đó kiểu gì vậy? Đó là tranh bán khỏa thân của đàn ông! Nếu chị chụp... Trời, mũi Liễu Tô Hồng nóng ran.

Cô hít sâu, không được nghĩ bậy, phải để đầu óc trống rỗng. Nhưng không được, dáng Yên Vân đẹp thế, nếu... Không được nghĩ!

"Chị hình như không có cơ bụng." Yên Vân kéo vạt áo, lộ đường múi bụng hoàn hảo. Đường nét tinh tế kéo dài xuống mép quần jeans, khiến người ta không khỏi mơ màng.

Không được, muốn nhảy múa trên múi bụng của chị ấy mất. Liễu Tô Hồng vội giữ tay Yên Vân, bảo nàng hạ áo: "Được rồi."

Hình ảnh này đã in vào đầu cô. Tối nay phải nhân lúc chị ấy không ở đây vẽ lại ngay.

Nhưng Yên Vân không cho cô cơ hội: "Tranh ở cửa là em vẽ, đúng không? Người mẫu là ai?" Có dấu ấn của tôi, chắc không đi tán tỉnh người khác đâu nhỉ?

Liễu Tô Hồng nuốt nước bọt, thành thật: "Hồi học vẽ, em vẽ trong lớp. Không có..." Những "bạn trai" kia, cô chưa từng nắm tay. Chỉ cần lại gần là cả người khó chịu.

Yên Vân gật đầu, hiểu ý: "Tranh em vẽ đẹp lắm. Vẽ cho chị một bức được không?"

Gì cơ? Liễu Tô Hồng tưởng mình nghe nhầm. Vừa bảo không chụp ảnh kiểu đó, giờ lại đồng ý để vẽ? Không chụp thì được, vẽ thì OK? Đỉnh cao của double standard.

Liễu Tô Hồng nghĩ, không chiếm tiện nghi thì đúng là đồ ngốc, bèn giả vờ khó xử: "Nhưng chị, người mẫu của em phải..."

"Không cởi hết được không?"

Liễu Tô Hồng... Chị thẳng thắn thế, em biết nói sao? Chị cởi hết, em mà kìm được thì em không phải Omega bình thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!