Chương 33: Lời nguyền không thể hóa giải (1)

Ôm cổ đau nhức, Tần Tịch Dao bực mình đá Mộc Bạch Trình đang ngủ một phát. Chỉ là đánh dấu tạm thời, cần gì cắn mạnh thế?

"Ái." Tần Tịch Dao hít một hơi, tuyến thể không biết bị gì, đã dùng pháp lực chữa mà chẳng ăn thua.

Nhưng đáng mừng là tối qua, trong lúc bốc đồng, hai người đánh dấu tạm thời. Tần Tịch Dao được năm ngàn năm pháp lực. Hóa ra chỉ cần cắn một phát là thu hoạch lớn vậy. Nàng nhìn Mộc Bạch Trình đang ngủ, ánh mắt phức tạp.

Tuyến thể vẫn đau, nhưng nghĩ đến pháp lực, hay để cô ấy cắn thêm vài cái? Nhưng sao Mộc Bạch Trình lại ngất xỉu?

Tối qua, hai người hôn nhau, hôn đến khi không khí lạ đi. Mộc Bạch Trình bế nàng vào phòng, Tần Tịch Dao tưởng cô muốn "song tu" gì đó, ai ngờ cô chỉ "gừ" một tiếng, cắn vào tuyến thể, đánh dấu tạm thời.

Xong, tim Tần Tịch Dao đập loạn, không vì gì đặc biệt, chỉ là dáng vẻ mạnh mẽ của Mộc Bạch Trình khiến nàng nghĩ ngợi. Nhưng mạnh mẽ chưa nổi ba giây, cắn xong là ngủ luôn.

Tần Tịch Dao câm nín. Cả đêm không ngủ, may có pháp lực, không thì sáng nay nàng thành gấu trúc mất.

Trong mơ, mặt Mộc Bạch Trình tái nhợt, mồ hôi túa ra, cắn răng như chịu đau đớn.

"Mộc Bạch Trình?" Tần Tịch Dao lay vai cô, không phản ứng.

Nàng thấy lạ. Tối qua đã đánh dấu tạm thời, không thể là kỳ mẫn cảm hay giả mẫn cảm. Vậy sao cô lại gặp ác mộng?

"Gâu gâu." Đô Đô lo lắng cào cửa phòng. Tiên nhân, tiên nhân, thứ xấu xa đó lại quấy rồi, Bạch Bạch lại mơ ác mộng.

Đô Đô từ lâu cảm nhận Mộc Bạch Trình không ổn, nhưng ngoài linh hồn mạnh và khắc chế âm tà, nó chẳng có cách nào.

Tần Tịch Dao vung tay, cửa mở. Đô Đô nhảy tót lên giường, nằm trên người Mộc Bạch Trình, phát ánh sáng trắng, cố xoa dịu cô.

Răng Mộc Bạch Trình nới lỏng, nhưng mặt vẫn tái. Đô Đô chỉ giảm triệu chứng, không giải quyết được gốc rễ.

Mắt Tần Tịch Dao lạnh: "Rốt cuộc chuyện gì?"

Đô Đô sủa hai tiếng: "Từ hôm Bạch Bạch lấy thứ xấu xa từ cô bé về, cô ấy thành thế này, gần đây càng nặng."

"Thứ xấu xa?" Tần Tịch Dao ngạc nhiên. Với năm ngàn năm pháp lực, nàng chẳng thấy nhà có gì bất thường.

"Trong ba lô của Bạch Bạch."

Tần Tịch Dao ra huyền quan, lấy phật bài từ ba lô Mộc Bạch Trình.

"Lục nha bạch tượng?[1]" Mặt trước bình thường. Kiếp trước, Mộc Bạch Trình từng nói lục nha bạch tượng là sinh vật thuần khiết, không mệt mỏi trong Hoàn Vũ, đi chậm nhưng kiên trì, mang lại bình an và sự nghiệp.

Tần Tịch Dao lật phật bài, thấy sợi tóc, mắt lóe tia nguy hiểm. Đáng ghét, dùng bạch tượng che giấu thứ bẩn thỉu này.

Ngón tay siết, vỏ phật bài vỡ, âm khí tràn ra. Địa hồn Mạnh Điệp hiện, mắt đỏ rực, răng thành nanh. Gọi là ác quỷ, nhưng ác quỷ có chấp niệm. Mạnh Điệp chỉ là con rối, sau đầu có dây đỏ đứt. Phật bài bị cài pháp thuật, vỡ là ngắt kết nối, che giấu kẻ đứng sau.

Thủ đoạn giỏi! Đạo môn Trung Nguyên không dùng cách bẩn này. Tần Tịch Dao chưa quen thế giới này, không hiểu rõ phật bài, nhưng biết chẳng phải thứ tốt.

Với năm ngàn năm pháp lực, nàng mở cửa phủ âm soái bằng ý niệm. Lần này là Phạm Vô Cứu, màu đen.

"Tạ Tất An đâu?"

Phạm Vô Cứu nhìn địa hồn lơ lửng, ngạc nhiên, hành lễ Tần Tịch Dao: "Chuẩn thánh kim an."

Tần Tịch Dao phẩy tay, ghét lễ nghi phiền phức: "Tạ Tất An đâu? Ta bảo hắn tìm địa hồn này, sao lâu vậy không tìm được, còn để nó hại người?"

"Cái này..." Phạm Vô Cứu khó xử, quyết định nói thật: "Chuẩn thánh bớt giận, lão Tạ cố hết sức. Địa hồn này bị giấu bằng bí pháp, chúng ta tìm mãi không ra. Tạ nghe nó xuất hiện ở thành phố khác, đêm qua đi công tác bằng chuyến luân hồi địa phủ."

Phạm Vô Cứu sợ Tần Tịch Dao trách bạn, ra sức bênh Tạ Tất An. Tần Tịch Dao đưa phật bài vỡ cho hắn.

"Cái gì đây?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!