Mộc Bạch Trình hiếm khi được ngủ ngon thế này trong cái nóng mùa hè. Cả đêm, căn phòng nhỏ xíu như được bật điều hòa 16 độ, mát mẻ dễ chịu. Trong lòng cô là một cảm giác mát lạnh, thoải mái đến mức không muốn tỉnh. Ý thức còn mơ màng, cô vô thức siết chặt vòng tay, muốn ôm chặt hơn "nguồn mát" trong lòng.
Nhưng tiếng chuông báo thức từ điện thoại vang lên, phá tan buổi sáng yên bình. Mộc Bạch Trình bực bội với tay tắt chuông, vẫn muốn níu kéo chút mát mẻ kia. Nhưng khoan, cô chợt nhận ra "nguồn mát" này nặng hơn bình thường.
Đôi mắt cô bật mở. Cảm giác mềm mại, mát lạnh dưới tay rõ ràng là da thịt của một con người! Căn phòng tồi tàn này ngoài cô ra chỉ có... Tần Tịch Dao!
Cô cúi đầu nhìn xuống ngực mình, sững sờ phát hiện Tần Tịch Dao không biết từ lúc nào đã chui tọt vào áo cô. Hai người dán sát vào nhau, không một kẽ hở. Sự tiếp xúc mềm mại từ ngực Omega khiến Mộc Bạch Trình giật mình, vội lùi lại. Rầm! Đầu cô đập mạnh vào thành giường.
Tiếng động đánh thức Tần Tịch Dao. Nàng mở mắt, ánh nhìn bình thản nhưng ánh lên tia khó chịu, như trách Mộc Bạch Trình làm phiền giấc ngủ của mình.
Mộc Bạch Trình xoa đầu, vội vàng nắm eo Tần Tịch Dao, kéo nàng ra khỏi áo mình. Thấy cơ thể mảnh mai của Omega lộ ra, cô vội túm tấm chăn mỏng đắp lên người nàng.
"Cô... cô... sao cô lại..." Mộc Bạch Trình lắp bắp, không thốt nổi câu hoàn chỉnh. Đúng là cô bị khiếm khuyết tuyến thể, nhưng cô vẫn là Alpha! Omega thời nay không biết tự bảo vệ mình sao?
Tần Tịch Dao dụi mắt, gạt tấm chăn ra, lại ngã vào lòng Mộc Bạch Trình. Giọng nàng nhàn nhạt: "Ngươi ồn quá, ta muốn ngủ thêm."
Mộc Bạch Trình giơ hai tay lên, cứng người như bị điểm huyệt. Ba mươi năm sống trên đời, cô chưa từng gặp tình huống này. Trước đây, không phải không có Omega tiếp cận cô, nhưng khi biết cô là Alpha "phế", họ đều tránh xa. Vậy mà giờ, chuyện gì đang xảy ra? Bỏ qua hết mọi giai đoạn làm quen, nhảy thẳng đến mức này sao? Không được, không được! Cô kéo chăn quấn chặt Tần Tịch Dao như bánh chưng, rồi nhảy xuống giường, giữ khoảng cách an toàn.
"Không được, tiểu thư... cô phải tự trọng!" cô nghiêm giọng.
Tần Tịch Dao quấn chăn, chân trần bước xuống giường, đứng trước mặt cô. Mũi hai người chỉ cách nhau một đốt tay. Phòng quá nhỏ, Mộc Bạch Trình không còn chỗ lùi, đành nhắm mắt, cố không nhìn Omega xinh đẹp này.
"Ôm một cái thì mất miếng thịt nào?" Giọng Tần Tịch Dao ấm hơn tối qua, như thể nàng đã hồi phục chút sức lực. "Chúng ta đều là con gái, đúng không?"
Mộc Bạch Trình nghẹn lời. Đúng là con gái, nhưng vấn đề không phải thế! "Cô là Omega, tôi là Alpha!"
"Ngươi có gì ta cũng có, ngươi không có gì ta cũng không có. Sao phải né tránh?"
Mộc Bạch Trình không biết giải thích thế nào. Quả nhiên, Tần Tịch Dao đúng là xuyên không từ nơi khác tới! Cô kéo tấm chăn đang tuột khỏi người nàng, quấn chặt lại, rồi nghiêm túc nói như cô giáo mầm non dạy trẻ: "Ở đây khác lắm, có ABO..."
"Ta biết," Tần Tịch Dao ngắt lời. "Ngươi đánh dấu được ta không?"
Câu hỏi khiến Mộc Bạch Trình câm nín. Đánh dấu ư? Hình như... không thể? "Tôi..."
"Vậy ngươi tránh làm gì?" Tần Tịch Dao nhướn mày, ánh mắt lạnh lùng lướt qua thân hình mảnh khảnh của cô. "Tối qua ngươi ôm chặt lắm mà. Hay là... không chỉ tuyến thể hỏng, chỗ khác cũng không được?"
Mộc Bạch Trình á khẩu. Omega giờ thẳng thắn thế sao? Cô nuốt khan, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tần Tịch Dao, không biết đáp lại thế nào. Bực mình, cô ôm eo nàng, ném nàng lên giường, rồi lục vali lấy một bộ đồ ném qua: "Cô mặc tạm bộ này đi. Đồ lót tôi sẽ mua. Sau này có tiền, nhớ trả tôi!"
Cô không dám quay lại, sợ nàng lại nói gì kinh hồn nữa. Nhìn bóng lưng hốt hoảng của cô, Tần Tịch Dao không buông tha: "Ngươi biết ta mặc cỡ nào không?" Giọng nàng nhàn nhạt, nhưng đuôi giọng mang ý trêu chọc.
Mộc Bạch Trình khựng lại ở tay nắm cửa. Cô nghiêm túc nghĩ ngợi. Tần Tịch Dao dáng chuẩn, chắc chắn lớn hơn cỡ B của cô, nhưng là C hay lớn hơn nữa? Cô thật sự không chắc.
"Cái này..."
"Ta đi với ngươi." Tiếng sột soạt vang lên. Tần Tịch Dao mặc áo phông rộng, tay lạnh buốt chạm vào tay cô, mở cửa bước ra ngoài.
Mộc Bạch Trình ngẩn người nhìn bóng lưng nàng. Omega này... ngầu quá đi? Một Alpha như cô lại bị một Omega làm cho mê mẩn!
"Không đi cùng ta sao? Ta không có tiền của thế giới này." Tần Tịch Dao dừng bước, quay đầu nhìn. Nếu không phải nàng mặc áo phông hiện đại, Mộc Bạch Trình còn tưởng nàng sắp hóa thành tiên bay mất.
"Đi đây!" Mộc Bạch Trình đáp, lòng lại xót xa. Tháng này chắc phải thắt lưng buộc bụng rồi. Chỉ mong cô Omega này sớm phát tài để trả nợ cô!Sáng sớm ở khu phố cũ đã nhộn nhịp. Các cụ già dậy sớm tập thể dục, có người nhận ra Mộc Bạch Trình: "Tiểu Mộc, sáng tốt lành! Đây là bạn gái cháu hả? Xinh quá!"
"Không..." Mộc Bạch Trình chưa kịp giải thích, một đám bà cô đã vây lấy, tíu tít hỏi han: nào là yêu nhau phải chú ý gì, bao giờ cưới, khi nào sinh con, rồi cả chuyện... con thứ hai! Mộc Bạch Trình toát mồ hôi, cố lắm mới kéo được Tần Tịch Dao thoát khỏi vòng vây.
Cô dẫn nàng đến tiệm nội y duy nhất trong khu, do bà chủ nhà cô
- bà La mở. Vừa bước vào, bà La đã cười tươi: "Tiểu Mộc, sắp đến quý mới rồi, đừng quên chuyển tiền thuê nhà nhé. Quý trước cô giảm nhiều rồi, giờ căn nhà đó ít nhất cũng ba triệu rưỡi một tháng!"
Mộc Bạch Trình suýt phun máu. Bà La đúng là "ma cà rồng" hút tiền! Căn nhà tồi tàn ấy mà đòi giá cắt cổ thế sao? Nhưng cô biết, ở Hộ Thành đất chật người đông, đây là lựa chọn rẻ nhất cô có thể chịu được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!