Chương 1: Từ trên trời rơi xuống!!! (1)

Mùa hè ở Hộ Thành vốn dĩ đã nóng như đổ lửa, huống chi đây là một thành phố mà ngay cả mùa đông, người ta cũng chỉ mặc áo ngắn tay, quần đùi. Trong chiếc xe cũ kỹ không có điều hòa, Mộc Bạch Trình cảm thấy như đang bị nướng chín. Áo ba lỗ của cô ướt đẫm mồ hôi, cả bốn cửa sổ đều mở toang mà vẫn chẳng xua nổi cái nóng hầm hập.

Chiếc xe từ khu trung tâm sầm uất dần lăn bánh vào khu phố cũ, nơi chẳng có lấy một tòa cao ốc. Đèn giao thông phía trước nhấp nháy xanh, nhưng Mộc Bạch Trình chưa kịp đạp ga thì đèn đã chuyển vàng, chỉ còn ba giây. Cô vội vàng đạp phanh, may mắn dừng xe ngay trước vạch kẻ đường.

"Xui xẻo thật!" Mộc Bạch Trình lẩm bẩm, đưa tay lau mồ hôi trên cổ. Nhưng mồ hôi cứ như trêu ngươi, liên tục chảy từ trán, lăn qua gò má trắng trẻo, chui vào cổ áo. Cả người cô dính nhớp, khó chịu. Cô bèn túm tóc, buộc đại lên cho đỡ lôi thôi.

Đúng lúc này, cái radio cũ kỹ trên xe cũng bắt đầu giở chứng, phát ra tiếng rè rè khó chịu. Mộc Bạch Trình trợn mắt, đập đập vào nó. "Cái gì đây? Mới sửa hai trăm ngàn mà đã hỏng rồi sao?"

Đèn giao thông chuyển màu, cô cắn răng kìm cơn bực bội, thầm nhủ mai nhất định phải tìm ông chủ tiệm sửa radio tính sổ. Vừa vào số, chưa kịp nhả phanh, bỗng một bóng trắng từ trên trời lao xuống.

Ầm! Một tiếng động kinh hoàng vang lên. Bóng trắng đó đâm thẳng vào nắp capo xe của Mộc Bạch Trình, khiến nó móp méo biến dạng. Chiếc xe second

-hand cùi bắp của cô chính thức "ra đi" ngay tức khắc.

Mộc Bạch Trình sững sờ, vội vàng mở cửa xe, ngây người nhìn bóng trắng trước mặt. Đó là một cô gái

- chính xác hơn, một Omega

- mặc bộ hán phục trắng toát, đẹp như tiên nữ giáng trần.

Trong thế giới này, ngoài giới tính nam và nữ, còn có ba thứ giới: Alpha, Beta, và Omega. Alpha và Omega là những giới tính phân hóa sau này, và dù giới tính thứ nhất giống nhau, chỉ cần thứ giới khác biệt, họ vẫn có thể sinh con. Thậm chí, thứ giới còn được xem là quan trọng hơn giới tính ban đầu.

Mộc Bạch Trình là một Alpha, nhưng lại là Alpha "nửa mùa" với tuyến thể khiếm khuyết, không thể ngửi được mùi pheromone. Vậy mà lúc này, cô lại ngửi thấy một mùi hương rõ ràng

- hương hoa chi tử ngâm trong rượu đào, quyến rũ đến lạ. Hương thơm ấy đến từ Omega trước mặt, khiến Mộc Bạch Trình chắc chắn: đây là một Omega, và cô ngửi được mùi của nàng!

Cô véo cánh tay mình một cái, căng thẳng nhìn quanh. Xung quanh chỉ toàn những ngôi nhà thấp lè tè của khu phố cũ, đường vắng tanh, ngoài vài cột điện thì chẳng có gì. "Làm sao bây giờ?" Mộc Bạch Trình cắn móng tay, lẩm bẩm. Làm sao giải thích với cảnh sát đây? Chẳng lẽ nói: "Anh cảnh sát ơi, không phải tôi đâm đâu, là cô Omega này từ trên trời rơi xuống đập vào xe tôi!" Ai mà tin nổi? Chắc họ nghĩ cô bị điên mất!

Mộc Bạch Trình nuốt nước bọt, rón rén tiến đến gần nắp capo, khẽ lay người Omega. "Tiểu thư? Tiểu thư ơi?"

Không có động tĩnh. Tim cô thót lên. "Xong rồi, chẳng lẽ nàng... đi đời rồi?" Nếu thế thì càng khó giải thích! Mộc Bạch Trình lấy hết can đảm, vươn tay gạt mái tóc dài che mặt Omega. Một gương mặt tinh xảo hiện ra, đẹp đến mức khiến cô ngây người.

Câu thơ bỗng dưng hiện lên trong đầu Mộc Bạch Trình:

"Hương vụ vân hoàn thấp,

Thanh huy ngọc tý hàn. " (*)

(*) Dịch nghĩa: Sương thơm làm ướt mái tóc mai, Ánh trăng trong sáng làm giá lạnh cánh tay ngọc.

Đúng như trong thơ, Omega này mảnh mai, tóc đen dài như tảo biển buông xõa sau lưng, đẹp tựa tranh vẽ.

Cô run run đưa tay tới mũi nàng, muốn kiểm tra xem nàng còn thở không. Đột nhiên, Omega mở mắt. Đôi mắt ấy lạnh lẽo như ánh trăng, kiêu ngạo và sắc bén. Khi ánh mắt nàng lướt qua, Mộc Bạch Trình cảm giác cái nóng mùa hè như bị xua tan.

"Cô... tỉnh rồi?" Mộc Bạch Trình tim đập thình thịch, thận trọng hỏi.

Omega nhìn chằm chằm cô, ánh mắt bình tĩnh nhưng ẩn chứa một tia sát khí nhàn nhạt. Thấy nàng không trả lời, Mộc Bạch Trình lo nàng bị chấn động não, bèn đặt tay lên vai nàng, hỏi tiếp: "Cô không sao chứ? Cô còn trẻ thế này, sao lại..."

Cô ngừng lại, thấy lời mình không ổn. Khu này làm gì có nhà cao tầng, nàng ta từ đâu rơi xuống? Chẳng lẽ nhảy lầu? Nhưng điều đó không hợp lý. Mộc Bạch Trình gãi đầu, tự nhủ: Dù mình chỉ là thầy phong thủy nửa mùa, nhưng đây chắc chắn là chuyện kỳ lạ nhất trong "sự nghiệp" của mình!

Omega liếc xuống bàn tay của Mộc Bạch Trình trên vai mình, ánh mắt sắc lạnh. Một lúc sau, nàng híp mắt, nhìn đôi tay mình với vẻ phức tạp, rồi lại nhìn tay Mộc Bạch Trình.

"Cô ổn chứ?" Mộc Bạch Trình lo lắng hỏi.

Bất ngờ, Omega nắm chặt tay cô. Bàn tay nàng lạnh buốt, luồn vào lòng bàn tay ướt mồ hôi của Mộc Bạch Trình. Cô hoảng hốt muốn rút tay ra

- chưa bao giờ cô gần gũi với người lạ đến thế! Tim đập thình thịch, cô chưa kịp phản ứng thì Omega đột nhiên tiến sát, đôi mắt bình lặng nhìn thẳng vào mặt cô.

Nàng nghiêng đầu, vòng tay ôm lấy cổ Mộc Bạch Trình. Giọng nói mềm mại nhưng lạnh như ánh trăng: "Alpha của ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!