Chương 8: Ở nhờ

Đến tận bãi đỗ xe rồi mà Chi vẫn chưa ngừng khóc vì sợ. Bàn tay cầm điện thoại của cô bạn có vết móng tay cào hơi rớm máu. Hẳn đây là vết xước do chủ nhân của chiếc điện thoại gây nên. Khôi Nguyên biết ngay nếu để đám con Chi lại gần Linh Nhi thì sẽ có chuyện xảy ra.

Chỉ có điều cậu không ngờ Linh Nhi còn phản ứng tiêu cực gấp mấy lần Nguyên tưởng tượng.

- Huhu Nguyên ơi... tao...

- Đang yên đang lành mày giật điện thoại của nó làm cái gì?

Nguyên chặn họng Chi, phát cáu lên với của nợ này. Bộ không gây sự một chút thì chết hả? Tại sao đi đến đâu cũng phải mang về một tí drama, một tí rắc rối mới yên tâm là như nào?

- Tao, tao chỉ muốn xem tài khoản cá nhân nó, tại nó không cho tao phương thức liên lạc... Hỏi bố mẹ đâu nó cũng không nói... nên tao tính...

- Tính lấy điện thoại người ta để tra xét 18 đời như hồi cấp II đúng không?

Bị nói trúng tim đen, Chi uất ức khóc càng to. Chi biết việc mình làm không hoàn toàn đúng, nhưng nó vui. Đám bạn của Chi cũng vậy, Khôi Nguyên cũng có bao giờ phê phán hay trách móc đòi lại công bằng cho ai đâu?

Chẳng phải Khôi Nguyên vẫn luôn dung túng và không quan tâm tới với những việc xấu tính mà họ vẫn làm sao?

- Nghe này Chi...

Nguyên cầm miếng băng cá nhân bản thân vừa xin được, cẩn thận dán lên tay cô bạn. Chi bị sự dịu dàng của Khôi Nguyên đả động, dần trở nên bình tĩnh hơn.

- Tao biết từ trước đến nay mày vẫn làm thế với tất cả các bạn của chúng ta, và mày rất ấm ức khi bị Linh Nhi đánh. Nhưng vốn dĩ Nhi không nằm trong "vòng tròn bạn bè" của mày. Nhi thuộc về một vòng tròn khác, mà trong vòng tròn đó, người ta sẽ không chấp nhận những gì bọn mình vẫn luôn làm với nhau.

Ví dụ như là xen vào quyền riêng tư của nhau, chế giễu nhau, vân vân...

- Vật họp theo loài, người cũng thế. Linh Nhi là mối quan hệ của riêng tao. Còn tao thấy chúng mày với nó không hợp nhau tí nào luôn ấy. Nên nếu tôn trọng tao thì đừng cố gắng quan tâm đến nó, được không Chi?

Ánh mắt Chi trở nên mù mờ.

Cô bạn rất muốn hỏi thế Nguyên và Nhi thì hợp nhau chỗ nào, nhưng đối diện với ánh mắt kiên nhẫn của Nguyên, sợ bị xa cách, Chi chọn cách để bản thân bị dỗ ngọt, ngoan ngoãn theo chân Nguyên về nhà.

Trong phòng bệnh yên ắng, mọi người bắt đầu bé tiếng hơn, dần dần không còn nhiều người ở lại chăm bệnh vì hết giờ thăm khám. Linh Nhi dựa lưng vào thành giường, ngồi ngắm cửa sổ mặc cho Huy bận rộn dọn đống đồ bẩn dưới sàn.

Theo lời mọi người kể, hai cô bé học sinh xô xát với nhau vì một trong hai cố ý cưỡng ép xem điện thoại của người kia. Hoàn cảnh Linh Nhi đặc thù, có lẽ nó sợ nếu Chi biết, Chi sẽ trở thành kẻ bắt nạt tiếp theo của nó.

Mà Linh Nhi thì đã có quá nhiều kẻ bắt nạt trong cuộc đời rồi.

- Dọn đồ đi, tớ đưa cậu đi chỗ khác nghỉ.

Mọi người vẫn đang không ngừng chĩa những ánh mắt phán xét về phía Linh Nhi. Huy đưa cho Nhi chiếc áo khoác, thu dọn nhanh vài đồ trọng yếu. Hiển nhiên, với biểu hiện ban nãy, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều đang xem Linh Nhi là kẻ điên.

Linh Nhi không dám nghĩ nhiều, lập tức mặc đồ, đi theo Huy ra khỏi phòng bệnh chung.

Dọc theo hành lang dài, hai đứa không hề nói với nhau bất cứ câu gì. Người Linh Nhi mỏng manh như tờ giấy, tóc tai rũ rượi, sau cuộc xô xát hoàn toàn không nhìn ra hình dáng con người. Huy cố gắng lấy xe thật nhanh, chỉ một lát đã quay lại cùng với con xe đạp điện quen thuộc.

Sắp Tết Âm, gió đêm rét căm căm luồn qua lớp quần bệnh nhân mỏng dính. Linh Nhi nép vào sau lưng Huy, thầm bật cười trước sự liều lĩnh của mình.

Mặc dù không biết bản thân sẽ bị đưa đi đâu, song Linh Nhi biết chắc cậu lớp trưởng lớp mới quen sẽ không làm gì tổn hại tới nó.

Xe dừng lại trước chân một toà chung cư mini 7 tầng trong ngõ nhỏ gần đường Cầu Giấy. Minh Huy nhấc điện thoại lên, gọi cho một người mà nếu Linh Nhi đoán không nhầm chính là cậu bạn cùng bàn vừa mới rời khỏi bệnh viện sớm hơn họ mấy chục phút.

"Alo, sao đấy?

"- Xuống đi, tao mang Nhi đến rồi."Cái... Mày bị điên à? Tao đã bảo không được rồi mà?!"

- Nhanh lên, dưới này lạnh lắm.

Huy cúp máy. Cậu vươn tay muốn tháo mũ bảo hiểm cho Linh Nhi, nào ngờ con bé lại rụt cổ và đưa tay ra đỡ như một phản xạ. Linh Nhi thở gấp, nhận ra mình bị hớ liền ngại ngùng rụt tay. Huy không nói gì, chỉ đổi hướng xuống kéo khoá áo khoác Nhi cao lên cho đỡ lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!