Chương 4: Quan tâm

Tan học, Khôi Nguyên làm tròn trách nghiệm được giao phó, đưa Linh Nhi về.

Ban sáng hai đứa vào lớp muộn thì thôi, giờ thấy Khôi Nguyên đỡ Linh Nhi lên xe, đèo Linh Nhi về, không chỉ mấy bạn lớp khác xì xầm, mà mấy bạn chơi thân với Nguyên trong lớp 10D5 cũng tò mò lắm. Linh Nhi ngồi sau xe sợ đến mức chỉ muốn trốn lẩn đi, con bé phát hoảng với hàng trăm con mắt đang đổ dồn về phía mình. Khôi Nguyên cảm nhận được mái đầu của Nhi đang chúi vào lưng cậu, không quan tâm lắm đánh xe lao qua giữa cổng trường.

- T... Tớ muốn đi bộ về...

- Hả? Không được? Tớ lỡ hứa với thằng cha Huy rồi!

Khôi Nguyên là gương mặt sáng của 10D5, ngoại trừ việc học hành hơi lởm chởm ra thì cái nết cũng... lởm chởm nốt. Được cái bạn hòa đồng, giao tiếp rộng. Người ta chỉ hay nói nhỏ với nhau bạn là "tráp boi", chứ không ai nói to bạn hay đi "trap" hết.

Khôi Nguyên giống như cái bẫy ruồi, phủ quanh là mật ngọt. Ruồi biết mà vẫn bâu, bâu xong "hẹo". Khôi Nguyên hay thân thiết với mấy đứa con gái, hoặc làm ra mấy hành động skinship. Nhưng số lượng gái mà Nguyên chơi cùng nằm trong giới hạn, cụ thể là giới hạn trong nhóm bạn lêu lổng 5 đứa của cậu ta.

Ngày hôm nay, sự xuất hiện của Linh Nhi phía sau xe Khôi Nguyên giống như một làn gió mới. Không phải là ghen tị, mà là tò mò. Vì con bé ngồi sau xe cậu trông đần quá, chẳng ai thèm tin giữa hai đứa có gì. Song, được ngồi sau xe cậu ta vẫn là cái gì đấy rất thích, nên người ta vẫn thèm.

- Cậu có biết đường không mà đi nhanh thế?

Linh Nhi đội cái mũ bảo hiểm to bự, ngó đầu ra đằng trước. Khôi Nguyên vẫn nắm chắc tay lái, vô cùng tự tin đáp:

- Biết!

Lời cậu nói kèm theo tiếng còi xe inh ỏi của giờ tắc đường, gió nóng kèm bụi mịn cứ thế sượt qua tai. Vài phút sau Linh Nhi đã thấy cổng bệnh viện đa khoa trước mắt, con bé lập tức hiểu Khôi Nguyên muốn làm gì. Nó bị kéo đến cổng bệnh viện, rất không tình nguyện bước xuống xe:

- Cậu đưa tớ ra đây để làm gì?

- Chữa cái chân què của cậu.

- Cậu điên à? Tớ đâu có nhờ?

Khôi Nguyên chép miệng, tháo mũ bảo hiểm trên đầu Nhi xuống, ấn con bé vào bên trong:

- Bồi thường vụ tạt axit thôi, vào đi Hạt Tiêu.

- ...?

- Linh Nhi khựng lại. Sao nghe như mới bị đánh ghen...

"Hạt Tiêu" lập tức bị lôi đi đăng ký. Đứng trước bàn thanh toán, lòng Linh Nhi nóng như lửa đốt, nó không có đủ tiền để trả chi phí tiểu phẫu lớn như vậy. Linh Nhi rất bực khi Khôi Nguyên cố tình đưa nó đến đây mà không hỏi ý kiến, hơn nữa còn tự chủ trương gọi gói gây tê đắt nhất của bệnh viện. Chị thu ngân đứng đối diện cười tươi rói. Lúc Khôi Nguyên đưa số điện thoại ra, hóa đơn thế mà lại được giảm xuống còn hơn trăm nghìn.

Khuôn mặt Linh Nhi nhanh chóng trở nên đần độn, không nhịn được phải quay đầu sang hỏi:

- Giảm thế nào từ 2 triệu xuống còn 130 nghìn vậy?

- Chị họ tớ là giám đốc bệnh viện này nên người ta chỉ tính tiền băng gạc thôi.

Dù chỉ còn một trăm ba mươi nghìn nhưng Khôi Nguyên vẫn thanh toán nốt cho Linh Nhi. Hai đứa ngồi chờ một lát thì có chị y tá ra gọi Linh Nhi vào phòng. Ban đầu Khôi Nguyên nghĩ rằng mình chọn gói đắt nhất nên Linh Nhi sẽ không đau, ai ngờ lúc tiếng hét to nhất truyền ra lại chính là tiếng hét của bé nào đó đã được tiêm gói gây tê hơn hai củ.

Ngồi ở hàng ghế chờ, Khôi Nguyên nghe rõ mồm một các tràng cười khúc khích đến từ các bệnh nhân khác. Mỗi lần Linh Nhi gào lên là thêm một đợt cười, lẫn trong đó còn có cả giọng trấn an của bác sĩ và y tá. Con bé Linh Nhi bình thường ít nói mà tiếng thì to lạ. Một mình tiếng nó có khi còn to ngang cái loa gọi số trên đỉnh đầu, hoặc là hơn.

Khi xong ra, hai hàng nước trên mắt Linh Nhi bên ngắn bên dài, ngón chân cái băng bó thành cục to, được y tá đỡ lên giường nghỉ. Y tá bảo con bé được gây tê nên lúc tiểu phẫu không đau, nó đau do lúc đầu tiêm chân không ngấm thuốc, bị người ta chọc cùng lúc 5 mũi tiêm vào đầu ngón chân nên mới đau.

Người ta tháo khẩu trang trên mặt Linh Nhi ra cho dễ thở. Khôi Nguyên chớp thời cơ nhìn kĩ, phát hiện con bé này thật ra không hề xấu, trông khóc nhè hai má phình phình cũng khá đáng yêu. Đường nét trên mặt Linh Nhi không quá đặc sắc, nhưng gom lại với nhau thành một tổ hợp rất nhẹ nhàng, có nét giống mấy chị diễn viên Trung Quốc chuyên đóng vai mối tình đầu thanh xuân.

- Thôi nín đi, để dành nước mắt về nhà khóc. Hết thuốc tê mới đau cơ.

Khôi Nguyên bị Linh Nhi lườm cho một nhát. Con bé cầm mấy tờ giấy lau, vừa xì mũi vừa chấm nước mắt, giọng hơi hờn giận:

- Con trai lớp mình được cái ai cũng gia trưởng, còn ăn nói xà lơ. Thích làm gì thì làm, không bao giờ thèm hỏi ý kiến người khác.

- Ô cái con bé này, tớ đưa cậu đi khám mà cậu nói thế à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!