Lần đầu tiên gặp Linh Nhi với tư cách bạn cùng lớp, Quang đã nghĩ hẳn con bé này phải trải qua cuộc sống dễ dàng lắm.
Con bé lớp 6 đi đôi giày đỏ khớp với màu chân váy đồng phục, tất trắng ren đáng yêu, bím tóc tết buộc cao ở sau đầu và cái miệng nịnh thầy cô thì dẻo quánh như chocolate nung chảy.
Khuôn mặt xinh xắn, điểm số thì cao, hỏi cái gì nó cũng trả lời được, còn thích vẽ tranh tặng các bạn. Không chỉ mấy đứa con gái trong lớp suốt ngày bu lấy nó, mà đám con trai cũng âm thầm thích bạn nữ vừa giỏi giang vừa xinh xắn như búp bê này.
- Oa, hộp màu của Nhi lúc vẽ ra có kim tuyến này!
Đẹp quá!
- Bố tớ mua cho đó!
- Nhi ơi, bố mày đến đón này!
- Con chào bố! Bố ơi!!!
Linh Nhi rất quý "bố
"nó, cả ngày khoe về bố như một tấm huy chương. Cả người nó từ đầu đến chân, không có thứ gì là không phải bố sắm. Bố biến nó thành một con búp bê sống, diêm dúa và ngọt ngào. Bọn trẻ con trong lớp nhao nhao khen ngợi Linh Nhi, còn người lớn thì âm thầm thắc mắc, người bố nào có đủ gu thẩm mỹ để lựa cho con gái những bộ đồ cầu kỳ như vậy, hẳn phải có sở thích"nữ tính
"lắm. - Ơ, sao Linh Nhi họ Trình mà bố mày lại họ Nguyễn? Sau buổi họp phụ huynh đầu tiên, có đứa bạn trong lớp phát hiện về điều kỳ lạ này, quay sang hỏi Linh Nhi. Linh Nhi ngẩn ra, tròng mắt đảo quanh như thể muốn giấu giếm điều gì. Cái miệng nó hấp háy nhưng cả người cứng đờ, đáng ngờ đến nỗi mọi người xung quanh đều tò mò về quan hệ giữa nó và"bố
". - Mẹ tao bảo, Linh Nhi không phải con ruột của bố nó. Linh Nhi phải gọi"bố" là "dượng".
Giang thì thầm vào tai Quang thứ xấu xa mà người lớn truyền đạt, kể cả những câu từ đáng sợ mà họ lặng lẽ bơm vào lời răn con. Giang tiếp tục:
- Mẹ tao bảo, để cho con gái và chồng mới thân thiết như vậy, mẹ ruột của Linh Nhi đúng là điên rồi.
- Lỡ đầu người ta thương Nhi như con ruột thật?
- Không có đâu. Mày nhìn đồng phục của Linh Nhi đi, xem có khác với bọn tao không? Bố tao bảo, dượng của Linh Nhi thể nào cũng là người có sở thích biến thái.
Sự chú ý của Quang đặt lên cái dây chun buộc tóc đeo trên cổ tay Nhi, thít chặt tới nỗi chỉ cần tháo ra thôi, làn da trắng nõn của con bé sẽ đóng hằn những vết đỏ sứt sẹo. Nếu trên đầu Nhi đã có một cái dây chun buộc tóc, thì dây đeo trên tay còn lại kia để làm gì?
- Bố tớ bảo đeo kiểu này xinh.
- Linh Nhi mỉm cười trước câu hỏi của Quang, dịu dàng chạm vào chiếc dây trên cổ tay của mình.
Một đứa trẻ quá cá tính và nổi bật, theo thời gian luôn rất dễ bị ghét. Đám trẻ còn lại trong lớp dần nhận ra sự khác thường của Linh Nhi, mỉa mai và cô lập con bé. Chúng nó gọi Linh Nhi là đồ làm màu, màu từ trang phục, sở thích, đến cách nói chuyện.
Ấn tượng tốt về con bé ngọt ngào và dịu dàng ban đầu được hợp thức hóa với tính từ "làm màu", hoàn toàn lý giải cho câu hỏi vì sao trên đời này có đứa trẻ hoàn hảo như vậy xuất hiện.
Năm lớp 7, sự kiện ấy nổ ra.
Linh Nhi có một nhỏ bạn thân, cả ngày dính với nhau như hình với bóng. Cô bạn ấy không hề nổi bật, nhưng do chơi với đứa lập dị như Linh Nhi, cứ thế được gán cho cái danh tốt tính, chịu đựng giỏi.
Linh Nhi quý mến cô bạn này lắm, để rồi cuối cùng, đến lúc mất hết tất cả, Nhi vẫn nghĩ rằng cô bạn bỏ mặc Nhi vì có lý do riêng của mình.
Lần đầu tiên trong suốt những năm đi học, thầy cô tỏ ra không thích một bạn nào đó học rất giỏi.
Cặp của Linh Nhi bị Giang ném từ tầng 4 xuống, sách vở rơi lả tả, giấy vẽ bay đầy trời. Hộp bút màu kim tuyết sau cú va đập văng mỗi thứ một nơi, nhìn móp méo không ra hình dáng ban đầu.
- Sao cậu lại làm thế?
- Sao tao lại không được làm thế?
Giang lè lưỡi, vui vẻ nhìn Linh Nhi ấm ức mà không làm gì được. Con búp bê ấy giờ đây trở nên thật đáng thương. Nó chạy đi mách thầy cô, nhưng không thầy cô nào đứng ra bảo vệ nó cả.
Nó bị nhốt trong nhà vệ sinh nam nửa buổi học, cô chủ nhiệm chỉ mắng nó sao vào lớp muộn thế, còn bắt con bé phải quay về làm bản kiểm điểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!