Buổi sáng trước khi xảy ra sự cố axit, Minh Huy đã gặp Linh Nhi trên đường đi học.
Cô bạn bé nhỏ cao chưa đến 1m60, bị bốn bạn nữ cao lêu nghêu dồn vào một góc nhỏ. Trông đồng phục có vẻ là học sinh trường cấp III Thanh Lịch, ngôi trường mà đáng lẽ ra Minh Huy đã đỗ và học ở đó.
Nếu Minh Huy nhớ không nhầm, Linh Nhi là học sinh chuyển từ Thanh Lịch tới. Xét thấy có ẩn tình trong sự việc, Minh Huy vội đỗ xe máy điện lại, chạy về phía bên kia.
Sáng sớm mùa đông, học sinh ngủ nướng nhiều nên ngoài đường tầm này hẵng còn vắng bóng người. Gió lùa lạnh buốt, lớp khoác nỉ xám của Linh Nhi bị lột ra vứt dưới đất, sách vở cũng rơi ra khỏi cặp, la liệt ngay cạnh. Một trong số bốn bạn nữ ấn vào trán Linh Nhi, chửi vài câu khó nghe.
- Mày tưởng chuyển trường là sẽ thoát á? Đừng mơ con ơi, thể loại mày dù chuyển đi đâu cũng thế cả thôi! Nếu người ta biết về quá khứ nhơ bẩn của mày!
- Cái thứ như mày sao cứ cố thoi thóp sống nhỉ?
Sao không chết mẹ mày đi?
Linh Nhi cố nín khóc nhưng nước mắt vẫn không kìm được chảy ra, vì đau quá. Con bé không hiểu sao bọn người này vẫn không chịu buông tha cho mình. Bọn nó đứng ở cửa nhà Linh Nhi đợi từ sớm, chầu chực rồi lôi con bé ra chỗ kín để xử.
Linh Nhi cố gắng chống cự nhưng không được.
Áo khoác đã không còn nên vết cào cấu cùng vết bầm tím trên người cứ vậy lộ ra, giống như con cá chết bị lột sạch lớp vảy và treo lên giá. Hai mắt Linh Nhi long lên đầy hận thù, và có vẻ ánh mắt khiêu khích ấy khiến cho bọn bắt nạt thích thú lắm.
Chúng nó khoái chí cười rộ lên, thi nhau ấn vào đầu con bé buộc nó phải cúi gằm mặt xuống.
Minh Huy nhanh chóng chen vào giữa cuộc ẩu đả, đứng chắn trước mặt Linh Nhi. Cậu nhặt áo khoác lên đưa cho Nhi, lờ đi coi như không thấy chi chít vết thương trên người cô bạn.
- Đm, thằng đéo nào đây?!
- Giải tán, nhanh không tao báo công an.
Đôi mắt Huy sắc lạnh, giọng trầm, cao sừng sững nên trông rất đầu gấu đầu mèo. Bốn đứa con gái thấy xuất hiện người lạ nên hơi rén, song vẫn cố gào mồm lên ra oai:
- Liên quan đéo gì đến mày hả thằng ranh?
- Tao đếm đến 3, không đi bố đấm chết cụ từng con. 1.. 2...
- Cũng đông người rồi, đi thôi mày ơi...
Bốn bạn nữ sợ phiền phức, vội vàng kéo nhau chạy trốn.
Thụp! Linh Nhi ngã ngồi xuống đất, mái tóc bù xù rối loạn lên. Vết thương cũ trên người con bé rỉ máu, nhuộm đỏ áo sơ mi cũ nát bạc màu. Đây là lần đầu tiên Minh Huy được nhìn rõ khuôn mặt Linh Nhi. Mặt nhỏ, cằm tròn, lông mi dài cong ướt đẫm.
Tuy con bé khá gầy gò, nhưng trên má vẫn có hai cục thịt trông rõ mềm yêu.
Huy đỡ Linh Nhi lên xe điện, nhặt cặp của cô bạn rồi đeo lên vai. Cậu đưa khẩu trang của mình cho Linh Nhi đeo tạm, bởi ngoài chiếc khẩu trang này thì cậu không mang dự phòng thêm cái nào cả.
Hai đứa ít nói đi với nhau chính ra lại hay.
Minh Huy không chủ động hỏi về những việc đã xảy ra, mà bản thân Linh Nhi cũng chẳng muốn chia sẻ điều gì. Minh Huy lờ mờ đoán được Linh Nhi muốn giấu những chuyện ngày hôm nay. Nên thay vì đưa con bé đến phòng y tế, cậu đã đèo nó sang một hiệu thuốc tư nhân nhỏ gần trường để sơ cứu.
Ngực Linh Nhi có vết cào kéo dài từ xương quai xanh xuống giữa ngực. Khi nhân viên y tế cởi áo sơ mi của Linh Nhi, Minh Huy chỉ nhìn thoáng qua vì tò mò rồi nhanh chóng quay đi. Thế nhưng không chỉ trên ngực, khắp người cô bạn toàn là những vết bầm tím khác nhau.
Trừ đôi chân mặc váy còn trắng trẻo nguyên vẹn, chỗ nào cũng xuất hiện vết thương lớn nhỏ được băng gạc hoặc dán urgo.
- Ngón chân em bị làm sao đây?
Nhiễm trùng à?
Nhân viên y tế cởi tất của Linh Nhi ra, phát hiện đầu ngón chân cái cũng băng miếng urgo lớn. Minh Huy cũng quay lại nhìn, Linh Nhi buộc phải giải thích:
- Em bị khóe móng chân đâm vào chân mấy hôm nay, nên nó mưng mủ ạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!