Mặc dù có vẻ như không quan tâm đến chuyện gì, song đôi khi Minh Huy cũng tự thắc mắc trong đầu, không biết mối quan hệ giữa Khôi Nguyên và Linh Nhi là thế nào.
Đối với Huy, Nguyên chưa bao giờ là một người mà cậu kỳ vọng có thể chơi chung. Khôi Nguyên có tính cách khác hoàn toàn với Huy, mối quan hệ xã hội khác, trải đời cũng khác. Quan trọng nhất, dù điều này mới chỉ xảy ra gần đây, nhưng Huy không hề thích con Chi bạn thân của Nguyên tí nào.
Linh Nhi có vài điểm giống với Nguyên, lại có vài điểm hòa hợp với Huy, đứng giữa làm cầu nối vòng tròn tròn bạn bè ba người này. Ba đứa sớm tối quấn nhau, tự Minh Huy cũng nhận ra giữa Nhi và Nguyên đang dần có một cái gì đó khó nói.
Kỳ lạ ở chỗ, Khôi Nguyên đối với điều này khá nhiệt tình, còn Nhi thì nửa vui vẻ nửa thờ ơ. Cảm giác như Nhi không có lý do gì để đẩy Nguyên ra xa, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng vào phần tình cảm mà Nguyên dành cho mình.
Linh Nhi đã trải qua quá nhiều thứ để có thể dễ dàng tin tưởng ai đó. Huy vẫn nhớ như in lần cuối ba đứa gọi điện cho nhau hồi hè, Khôi Nguyên đòi Nhi phải mở lòng nhiều hơn nữa với hai cậu. Con bé Nhi khi ấy chỉ cười nhẹ, không nhanh không chậm nhắn vài câu:
"Tao tự lo cho bản thân tao được. Nếu cái gì cũng mong đợi dựa dẫm vào mày, tới lúc mày không còn cần tao nữa thì tao biết phải làm sao?"
Với tính cách của Khôi Nguyên, điều Nhi lo lắng hoàn toàn đúng.
- Hết tiền, xuống xe!
Minh Huy thả Nhi xuống trước sân tập thể, không đèo con bé tới quá gần nhà, tránh bị mẹ đay nghiến. Cậu vươn tay tháo hộ nó cái mũ bảo hiểm, tự hỏi không biết từ lúc nào, xe của mình luôn có thừa một chiếc mũ như điều hiển nhiên. Những dòng suy nghĩ làm Huy mất tập trung.
Ngón tay cậu vô tình sượt qua gò má Nhi, lúng túng khiến con bé hơi khó chịu nghiêng đầu. Đống tóc mai dài thượt chọc lên tay Huy, nhẹ nhàng ngứa ngáy gãi vào da cậu.
Huy nhanh chóng rụt tay lại, dặn dò Nhi vài thứ.
Cậu đứng nhìn nó vào nhà hẳn rồi mới quay xe ra về.
Nguyên cũng thế, Nhi cũng vậy, đều là bạn của Huy. Nếu có bất kỳ ai làm tổn thương đến bạn cậu, Huy nhất định sẽ giết chết nó.....
Mọi thứ có vẻ diễn ra yên bình hơn so với tưởng tượng của Hiếu. Đã một tuần kể từ ngày làm bài kiểm tra đầu năm. Tới hôm nay, kết quả cũng đã trả về. Minh Huy và Linh Nhi đạt điểm Toán tối đa như thường lệ, ngoài ra còn có mấy đứa cũng được điểm khá cao.
Mặc dù đã ôn tập rất kỹ nhưng Hiếu vẫn không thể vào nổi tốp 5. Đứng nhìn tấm bảng dán kết quả, phía xa còn vọng lại tiếng mấy đứa sĩ diện chê đề Toán dễ, Hiếu bực đến vặn vẹo cơ mặt. Đề Toán dễ hay do Linh Nhi và Minh Huy cứ thản nhiên cho mọi người chép bài?
Nếu là trước đây, Hiếu cũng sẽ được làm một trong số những đứa được hưởng phước phần ấy. Nhưng giờ chuyện đó đã kết thúc, trở thành một giấc mơ xa vời sau vụ cãi nhau kia.
Thầy Long rất nhanh bước vào lớp để tiến hành phân chia đội tuyển. Nhi và Huy đương nhiên được bốc sang tuyển môn Toán. Thầy lén liếc nhìn Khôi Nguyên đang trầm ngâm chưng ra vẻ mặt hơi buồn, hắng giọng thông báo:
- Khôi Nguyên vào tuyển Địa nhé.
- Dạ? Em á thầy?
Khôi Nguyên ngước mắt hỏi, thầy Long gật đầu rồi chốt danh sách lại, lòng thầm nghĩ mình lợi dụng chức vụ tí chắc cũng không sao. Dù sao nếu đợt này Khôi Nguyên không theo được, tự khắc thằng bé sẽ bị loại ra sau khi thi chắt lọc.
- Uây, Nguyên huynh, chúc mừng huynh!
Thằng Duy ngồi bàn đầu nói vọng xuống, cả lớp vỗ tay ầm ầm chúc mừng cho Nguyên. Khôi Nguyên sướng, ngồi híp mắt gãi tai cười. Cu cậu mở điện thoại, hào phóng rút ví khao cả lớp bữa to:
- Cả lớp đặt chè và nem rán, hôm nay trẫm khao!
- Ôi, bệ hạ của chúng thần!
- Chúng nô tài vô cùng cảm kích ân điển của "pí sà
"! Cả lớp truyền tay nhau cái điện thoại của Nguyên để đặt đồ ăn, bầu không khí lớp náo nhiệt hẳn. Thầy Long chẹp miệng trước sự sĩ của Khôi Nguyên, tay bấm đặt cốc chè xoài pudding caramel cỡ lớn nhất. Lộc lá của"pí sà" là công thầy dâng, thầy có hưởng thêm nhiều chút cũng không hề quá đáng.
Trong lúc đợi chè, Linh Nhi cầm bài xuống dưới bàn Huy để ngồi. Con Hồng ngồi cùng bàn Huy ham vui, vui vẻ nhường chỗ cho Nhi để lên tám phét với bạn. Bài kiểm tra hệ số một nên 9.8 điểm được làm tròn lên 10. Trên thực tế, Nhi và Huy mỗi người đều làm sai một câu.
- Tao làm xong câu 49 thì hết cả thời gian làm câu 50, phải khoanh bừa. Sao mày làm kịp?
Huy hỏi. Linh Nhi ngó qua đề bài câu 49, nói:
- Đâu mày giải lại câu 49 tao xem nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!