- Đâu? Ở đây à?
Khôi Nguyên đèo Chi đến địa điểm chỉ định, dưới cửa có hai bảo vệ đứng canh. Đứng trước sảnh tòa nhà lộng lẫy cao tới mấy chục tầng lầu, khoé miệng Nguyên giật giật, cậu hỏi Chi:
- Mày bỏ nhà đi bụi mà ở hẳn khách sạn 3 sao?
- Thì vậy nên tao mới hết tiền đó!
- Kể cả thế thì ai cho học sinh cấp III như mày thuê qua đêm ở chỗ này? Bịp tao à?
- Tao có cách của tao mà!
Chi nói với giọng vô cùng thản nhiên, Khôi Nguyên ngờ ngợ nhưng cũng không chắc rằng bạn đang bốc phét hay nói thật. Hai đứa nhóc choai choai đi xe máy dưới 50 phân khối đứng chắn trước sảnh tòa nhà nhanh chóng trở nên vô cùng nổi bật trong mắt các chú bảo vệ.
Chi ngửi được mùi không ổn, mắt thấy bảo vệ đang định tiến về phía này hỏi thăm liền kéo tay áo Nguyên, nài nỉ:
- Tao đói quá, mày đèo tao đi ăn tối đi!
- Ơ nhưng vừa về nhà mà?
- Đi mà... Tao hết tiền ăn tối rồi...
- Mày siêu rách việc luôn ấy.
Giọng ỉ ôi của Chi luôn có tác dụng với Nguyên. Cậu bực bội nổ máy, phóng vèo đi trước khi bảo vệ kịp chạy lại hỏi. Nguyên ngoái đầu ra sau, đưa cho Chi điện thoại của mình rồi nhờ:
- Mày nhắn Nhi bảo tao về trước, dặn Nhi đừng chờ tao.
- Sao thế?
- Sáng tao đưa nó đi, sợ nó đợi.
- Oke!
Vốn Nguyên chỉ định đèo Chi về rồi quay lại đón Linh Nhi, ai ngờ cô bạn yêu sách quá, hầu bạn xong thì sợ cũng đã muộn. Chi mở khoá điện thoại của Nguyên, hí hửng nhập vào dãy mật khẩu quen thuộc. Nhóm chat riêng của ba người Huy
- Nhi
- Nguyên nhanh chóng đập vào tầm mắt.
Chi thấy Nguyên đặt biệt danh cho Linh Nhi là "Bé Hạt Tiêu
". Hai người tuy nhắn riêng không nhiều, nhưng cách họ nói chuyện với nhau rất nhẹ nhàng và tình cảm, khác xa với cách mà Khôi Nguyên luôn dùng để nói chuyện với lũ bạn như Chi. Chẳng mấy chốc, sự tị nạnh của Chi liền ngo ngoe bò dậy trong tâm trí. Cô bạn bật chế độ máy bay của điện thoại Nguyên lên, giả vờ gõ phím gửi tin nhắn như thật. Dòng chữ"đang gửi" nhấp nháy hiện dưới cuộc hội thoại.
Chắc phải bao giờ Nguyên phát hiện và tắt chế độ máy bay đi thì tin nhắn mới tới được chỗ cần tới.
Linh Nhi ngồi vẽ quên thực tại, thoáng chốc sực tỉnh đã gần 7 giờ tối. Nó ngẩng đầu, bất ngờ phát hiện cửa các phòng học đã khoá hết, đèn phòng chỉ còn mỗi phòng của nó và phòng bảo vệ là còn sáng. Linh Nhi mở điện thoại, gọi điện mấy lần cho Khôi Nguyên đều báo thuê bao bận.
Nó nhanh chóng thu dọn đồ đạc, định bụng xuống ghế đá ngồi chờ chỗ đông người cho an tâm.
Sân trường vẫn còn lác đác vài học sinh ở lại đánh cầu lông hoặc tập văn nghệ. Đèn dưới sân sáng nhưng đèn hành lang lại tối om om. Một mình Linh Nhi bê đủ thứ đồ từ tầng ba xuống, nhất là cuộn giấy bìa vẽ rất to nên nó phải vừa đi vừa ngó xuống nhìn bước chân.
Xuống đến tầng hai, Linh Nhi cảm giác mình vừa nghe được tiếng đi thật nhẹ của ai đó nên cẩn thận đặt đồ xuống ngó. Nó kiểm tra một hồi không thấy bóng dáng ai trên hành lang dài. Linh Nhi cho rằng mình nghe nhầm, tiếp tục khệ nệ xách đồ xuống.
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Đang mò mẫm bước từng bước thì phía sau lưng có tiếng đế giày ma sát với gạch trơn lát sàn. Linh Nhi giật mình, linh tính mách bảo nó không nên quay đầu lại kẻo nếu ngã thì sẽ vẹo cổ mất.
Con bé cố gắng đứng vững, da đầu nó run lên, gáy lạnh buốt, không tránh khỏi việc bị người đằng sau đẩy ngã dúi dụi, đồ đạc văng tung toé khắp nơi. Nó lê lết vài vòng trên bậc rồi tạm dừng ở chiếu nghỉ nối liền giữa cầu thang tầng một và tầng hai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!