Chương 16: Giải chạy

Đối với Khôi Nguyên, Linh Nhi là một sự tồn tại vừa đặc biệt vừa khó chịu. Có lẽ do hoàn cảnh cá nhân, Linh Nhi thân cận với Nguyên không phải vì vẻ ngoài của cậu, mà vì hai đứa là bạn cùng bàn hoặc vì cậu đã làm gì đó an ủi được trái tim Nhi.

Được ưu ái vì có ngoại hình ổn trong thời gian dài, thâm tâm Khôi Nguyên luôn có cảm giác cố chấp, không tin rằng Linh Nhi thật sự không có tí ấn tượng nào với khuôn mặt mình. Con bé hay trốn tránh những câu thính ngầm, nhưng lại không từ chối sự cưng chiều của Nguyên.

Linh Nhi thể hiện rõ ràng việc con bé cần sự quan tâm, nhưng lại không hề có hứng thú với tình cảm đôi lứa.

Có lẽ trong cuộc đời Linh Nhi hiện tại, yêu là điều thừa thãi và không cần thiết nhất.

Khôi Nguyên ghét cay ghét đắng cái danh cờ đỏ của mình, cũng ghét cả thói quen thính ngầm đứa con gái mà cậu quý. Khôi Nguyên càng thính, Linh Nhi càng né mạnh, khoảng cách giữa hai người cũng theo đó mà xa.

Điều mà Nguyên không mong muốn nhất đã xảy ra.

Nguyên không có được nên cậu bị ám ảnh và để ý Linh Nhi. Mỗi cái nhíu mày, một cái nghiêng đầu của con bé cũng đủ khiến Nguyên suy nghĩ rất lâu.

Khôi Nguyên không nghĩ mình thật sự "phải lòng" Linh Nhi. Bởi toàn bộ ấn tượng của cậu với con bé chỉ là nó trông khá xinh, cái mỏ thì hỗn mà mắt lại long la long lanh như vô tội. Con bé có tính nữ cực kì mạnh, cần được chở che và yêu thương, kích thích ham muốn bảo vệ của thằng con trai mới lớn như cậu.

Thế rồi để lâu, nỗi ám ảnh ấy bỗng nhiên biến dần thành hình dạng giống với tình cảm một chiều. Linh Nhi đã đủ khổ rồi, Nguyên không muốn tật xấu của mình khiến con bé buồn thêm. Nhưng mẹ sư, Linh Nhi cuốn như ma tuý vậy. Càng tiếp xúc, Nguyên càng chẳng thể dứt ra nổi.

- Hôm nay tao đèo mày về nhé?

Như thường lệ, Nguyên lơ đễnh hỏi Nhi. Các bạn cùng lớp cũng đã quá quen với cảnh này, song vẫn khó tránh khỏi xì xào bàn tán. Vài từ khó nghe vô tình lọt vào tai Linh Nhi. Con bé hơi cau mày, tỏ ra nghiêm túc đáp:

- Chắc là không cần đâu, nhà tao cũng gần mà.

Linh Nhi xách cặp, đội mũ áo khoác lên rồi nhanh chóng bỏ ra khỏi lớp. Khôi Nguyên dọn đồ đi theo, tiện thể nói thêm với con bé mấy câu trên quãng đường từ lớp ra đến cổng:

- Mai thi giải chạy nên được ăn mặc tự do.

Mày định mặc đồ kiểu gì?

- Là sao nhỉ?

Linh Nhi đi chậm lại, chú ý lắng nghe lời Nguyên nói.

- Tức là mày tính mặc đồ thể dục của trường hay là chỉ đồ bình thường thôi cho tiện?

- Nhưng mày hỏi để làm gì?

- À, tao muốn phối giống với mày.

- ...

Linh Nhi bước thêm hai bước rồi đột nhiên dừng hẳn. Câu trả lời của Nguyên khiến con bé vừa giận vừa buồn cười phát run. "Phối giống" á? Không hiểu cậu móc đâu ra cái trò đùa ngớ ngẩn như vậy như vậy.

Khôi Nguyên lúc này vẫn chưa biết lời nói của mình bị hiểu nhầm, vừa đi vừa nghịch mấy sợi tóc chọc vào mắt. Linh Nhi chậm rãi xoay mặt lại đối diện với Nguyên, sau đó bước sát lại gần khiến cậu bối rối lui về sau một bước. Con bé lạnh lùng hỏi:

- Mày trêu tao à?

- Gì?

Tội nghiệp cậu bé đa tình, thính con gái nhà người ta nhiều quá nên giờ nói gì người ta cũng nghĩ là mình đang nói bậy. Linh Nhi ép sát hơn vào người Nguyên, giọng gằn nhẹ chỉ đủ cho hai đứa nghe thấy:

- Mày, trêu chị à cu?

Đoạn chưa kịp để Nguyên giải thích đã tức giận bỏ đi mất, để cậu lại với đống tâm trạng rối bời. Lồng ngực Khôi Nguyên đập giữ dội, thứ duy nhất còn sót lại trong đầu chỉ là đôi mắt to tròn và chất giọng trong trẻo dội thẳng vào đầu kia.

C

-cứu...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!