Ánh mắt Thương Tuyết cả kinh, cô ta ngẩng đầu, không dám tin.
Mâu Nghiên… vừa rồi, là đang tỏ tình với cô ta sao?
"Nhị gia, anh…" Giờ này phút này, đầu cô ta nổ tung: "Nhị gia, ngài biết em… em như vậy… cũng xứng có được sự yêu thích của ngài sao?"
Mâu Nghiên dừng lại, anh khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên.
Thương Tuyết bất giác che ngực mình, muốn khống chế trái tim đã muốn nhảy ra ngoài.
Cho nên, Mâu Nghiên làm tất cả những chuyện này, là vì thích cô ta? Anh đang nói với cô ta, anh chấm cô ta rồi?"
"Nhưng mà…" Vừa nghĩ tới vị hôn thê của Mâu Nghiên, mày Thương Tuyết cau lại: "Nhị gia có hôn ước, dù Thương Tuyết cũng rất thích ngài, nhưng em chỉ là con gái một gia đình nhỏ, sao có thể so với cô ấy chứ.
"
Trong đêm tối, mắt Mâu Nghiên lóe lên ánh sao sáng, những lời ấm áp của anh khiến Thương Tuyết như rơi vào trong mộng.
Thương Tuyết bị những lời này của anh làm thất thần thật lâu, Mâu Nghiên nhìn dáng vẻ xuất thần của cô ta, cười cười.
"Muộn rồi, về nhà sớm chút.
"
Thương Tuyết gật đầu, Mâu Nghiên bày tỏ tấm lòng với cô ta, con bài của cô ta sẽ càng nhiều hơn.
Quả nhiên, cô ta đã biết mà, không người đàn ông nào có thể kháng cự lại sắc đẹp của mình, ngay cả Mâu Nghiên cao cao tại thượng cũng vậy.
Cô ta bước tới một bước, muốn ôm cánh tay Mâu Nghiên, nhưng Trữ Trình lại nhanh tay lẹ mắt chặn cô ta lại.
"Cô Thương Tuyết, nơi này là công ty, vẫn nên chú ý ảnh hưởng một chút.
"
Thương Tuyết liếc nhìn anh ta, Trữ Trình này lần nào cũng ngăn cản cô ta thân cận với Mâu Nghiên, cô ta sớm đã chướng mắt anh ta rồi.
Nếu không phải nể tình anh ta là thân tín của Mâu Nghiên, cô ta nhất định cho anh ta biết mặt tại chỗ.
"Tôi quá hưng phấn, có chút thất thố, xin lỗi.
" Dù sao ngày tháng sau này còn dài, Thương Tuyết cũng không thể đắc tội anh ta bây giờ.
Mâu Nghiên không lên tiếng, khóe mắt anh lướt nhìn bóng dáng như ẩn như hiện trong vườn hoa, khóe môi cong lên một đường cong.
"Trữ Trình, cậu đưa cô Thương về nhà.
"
"Vâng.
" Trữ Trình đáp lời, làm động tác mời với Thương Tuyết.
Thương Tuyết không nỡ, nhìn Mâu Nghiên, cuối cùng vẫn đi trước một bước.
Đợi hai người hoàn toàn biến mất, Mâu Nghiên nhướn mày, lấy bật lửa trong túi ra.
Anh xoay xoay nó, nhìn ánh lửa chớp rồi lại tắt, tìm chiếc ghế dài, ngồi xuống.
Tiếng giày cao gót của phụ nữ chậm rãi đến gần, cuối cùng, dừng lại trước mặt anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!