Chương 32: (Vô Đề)

Khi Thương Mẫn tỉnh lại, trời đã sáng, cô vươn vai, mở to mắt, nhìn trần nhà trong phòng ngủ.

Ấy? Sao cô lại ngủ ở trên giường? Tôi hôm qua không phải ở trong phòng sách sao? Hay là mình mộng du vào đây?

Cô xuống giường, chạy vào phòng sách, phát hiện giấy vẽ mình tùy tiện ném xuống đất đã được sắp xếp lại gọn gàng.

Tất cả quần áo đều được treo lên, cả phòng được thu dọn vô cùng gọn gàng sạch sẽ.

Là Lê Chuẩn đã tới sao?

"Chị dâu." Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay, Lê Chuẩn đứng ở cửa, gõ cửa rồi tự mở ra.

"Hôm nay chị có sắp xếp gì chưa?"

"Mâu Nghiên đâu?" Thương Mẫn vuốt vuốt mái tóc rối tung của mình.

Lê Chuẩn do dự một lát, sắc mặt mang chút khó xử.

Thương Mẫn cảm thấy vẻ mặt anh ta không đúng, chỉ anh ta: "Nói!"

"Hôm nay là ngày sinh nhật của ông cụ Mạc…" Tiếng Lê Chuẩn rất nhỏ.

Ông cụ nhà họ Mạc… Thương Mẫn suy tư.

"Là ba của cô Mạc Hậu kia?"

Lê Chuẩn gật đầu.

Không biết vì sao, trong lòng Thương Mẫn lập tức hơi mất mát.

Cô Mạc Hậu, vị hôn thê của Mâu Nghiên, ông cụ Mạc kia là ba vợ tương lại của anh…

"Chị Dâu, nhà họ Mạc là cổ động của Đạt Phan, hai nhà đã qua lại nhiều thế hệ, đại ca tới dự lễ mừng thọ công cụ cũng là bình thường, chị đừng nghĩ nhiều." Lên Hân vội vàng giải thích.

Thương Mẫn cụp mắt xuống, nhà họ Mạc là gia tộc hiển hách ở thành phố Nam, quan hệ hai nhà lại rất tốt, cô Mạc Hậu càng xinh đẹp hào phóng, cho dù là bề ngoài hay gia thế đều môn đăng hộ đối với Mâu Nghiên…

"Không có gì." Thương Mẫn cười cười: "Tôi không ngại."

Nhưng lời này chẳng những nói cho Lê Chuẩn, cũng là nói với chính mình.

Cô cất bước đi ra ngoài, điện thoại của Lê Chuẩn lại bất ngờ vang lên.

Anh ta nhận điện thoại, sau khi nghe bên kia nói, khuôn mày bỗng nhiên nhíu chặt lại, nhìn về phía Thương Mẫn.

"Chị dâu… Du Thắng đang ở dưới lầu."

Thương Mẫn hơi dừng bước chân.

Ở cửa câu lạc bộ, nắp trước của một chiếc xe Ferrari được phủ đầy hoa hồng đỏ tươi.

Du Thắng mặc một bộ vest sang trọng, cầm một bó hoa trên tay, nhìn về phía đại sảnh.

Thương Mẫn đi ra từ bên trong, ánh mắt Du Thắng sáng ngời, đang muốn đi về phía cô, nhưng khi nhìn thấy Lê Chuẩn ở phía sau cô, đôi mắt hơi thay đổi.

"Mẫn." Du Thắng cười rất chân thành.

Thương Mẫn híp mắt, không biết rốt cuộc Du Thắng tới đây định làm gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!