Du Chí Hoàng đi ra ngoài, Thương Mẫn thở phào một hơi, ngồi dưới đất.
Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Du Chí Hoàng lại đột nhiên thay đổi chủ ý?
Cô bò sang lưới sắt bên cạnh, dựa vào tường, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
Cũng không biết cô phải bị nhốt ở đây bao lâu, đến cuối cùng sẽ phải nhận tội danh gì.
Thương Mẫn chưa bao giờ có cảm giác bản thân bất lực như lúc này.
Tính cách cô trước giờ vẫn luôn vô tâm vô phế, nghĩ gì làm đó, không nghĩ đến hậu quả, chỉ cần lúc đó thấy vui vẻ, vì vậy mới nói những lời đó trước mặt bao nhiêu người để khiến hai nhà Thương Du khó xử.
Nhưng hậu quả của việc làm như vậy là cô bị người ta kiếm cớ lấy việc công trả thù việc tư, bị nhốt ở đây.
Bị người ta gán tội vô lí, đến năng lực phản kháng cũng không có.
Thương Mẫn đang nghĩ những điều này, hoàn toàn không chú ý tới một bóng dáng cao lớn đã bước đến bên cạnh cô.
Bờ vai Mâu Nghiên chắn ánh sáng bên ngoài, cơ thể Thương Mẫn chìm vào bóng tối, cô ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia.
"Anh đến làm gì?" Thương Mẫn liếc anh rồi dời tầm mắt đi.
Cô vẫn chưa quên, chính Mâu Nghiên đã đích thân báo cảnh sát bắt cô vào đây.
Cách lớp cửa sắt, Mâu Nghiên từ trên cao nhìn cô.
"Muốn ra ngoài không?" Giọng anh trầm thấp.
Thương Mẫn quay đầu đi, không để ý đến anh.
"Tôi có thể thả cô ra ngoài, cũng đảm bảo Thương Tuyết và nhà họ Du sẽ không lấy chuyện này để ràng buộc cô nữa." Mâu Nghiên nói tiếp, ánh mắt Thương Mẫn khẽ động đậy, ngón tay cũng vô thức siết chặt lại.
"Chỉ là, cô cam tâm tình nguyện bị bắt nạt mãi sao? Những thứ mà bọn họ cướp của cô, cô không muốn giành lại sao?"
Chữ cuối cùng của Mâu Nghiên được phát ra, Thương Mẫn quay đầu lại, nhìn vào tầm mắt anh.
"Anh… anh sẽ giúp tôi?" Thương Mẫn không dám chắc chắn.
"Điều kiện là cô phải ngoan ngoãn làm vợ của tôi, sau này không được phép nhắc đến li hôn nữa." Mâu Nghiên đưa ra điều kiện của mình.
Thương Mẫn càng thấy nghi hoặc hơn.
Thứ anh muốn, lại là cái này?
"Sao anh lại không muốn li hôn?" Thương Mẫn hỏi anh.
"Anh có vợ sắp cưới, cũng chẳng có tình cảm gì với tôi cả.
Chúng ta hoàn toàn chỉ là hai người lạ, anh có lí do gì để không li hôn?" Thương Mẫn thật sự không biết mình có tư cách gì để làm mợ Mâu.
"Đối với tôi mà nói, giúp cô trả thù cũng chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng đổi một người vợ lại quá phiền phức." Mâu Nghiên nhàn nhạt nói, Thương Mẫn nhìn không ra cảm xúc của anh.
"Vậy cũng phải có một kì hạn chứ, chẳng lẽ, anh lại cứ muốn dây dưa với tôi như vậy?" Anh cũng không đến mức muốn trói buộc cô ở bên cả đời chứ.
"Hai năm." Mâu Nghiên nói: "Trong hai năm này, chỉ tôi có thể chủ động hủy bỏ hôn nhân.
Hai năm sau, nếu cô chán làm mợ Mâu rồi, tôi có thể thả cô đi."
Thương Mẫn nhíu mày, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!