"Đừng gọi tôi là ba."
Sau lưng ông Cố là người quản gia đã theo ông nhiều năm. Ông ấy nhẹ nhàng đẩy xe lăn, dừng lại ngay vị trí chính giữa.
Người vốn đang ngồi trên ghế là Cố Minh lập tức đứng bật dậy. Khuôn mặt tái nhợt của ông ta run rẩy như thể vừa nhìn thấy một thứ gì đó không thể tin nổi, giống như linh hồn bị rút sạch.
"Ba!" Cố Từ xúc động tột độ, vội chạy đến trước mặt ông Cố, giọng run run: "Ba không sao chứ? Thật sự tốt quá!"
"Cố Minh."
Giọng ông Cố không cao, mang theo chút hơi thở bệnh tật đã kéo dài lâu ngày: "Cậu có gì muốn giải thích không?"
Cố Minh vội ngồi sụp xuống, hai tay định nắm lấy tay ba mình, nhưng lại bị ông gạt mạnh ra.
"Ba! Con chỉ là trong lúc tuyệt vọng mới liều lĩnh thử thôi! Con không phải chỉ muốn giúp tiểu Uyên vượt qua khó khăn sao!"
Cố Minh xoay chuyển rất nhanh, cố gắng dồn trọng điểm sang chuyện của Cố Uyên và Chu Trì Ngư: "Hai đứa nhỏ chỉ là nhất thời hồ đồ, con lại quá lo lắng cho sức khỏe của ba nên hiểu lầm bọn họ."
Đám người thân có mặt đều choáng váng trước sự việc bất ngờ này. Rõ ràng vài tiếng trước, ông Cố còn hôn mê bất tỉnh trên giường, sao giờ lại tỉnh táo thế này?
"Còn muốn cãi?"
Ông Cố nhìn chằm chằm vào Cố Minh, ánh mắt không giận dữ, ngược lại rất bình tĩnh: "Để người đó vào đi."
Vừa dứt lời, vệ sĩ của Chu Trì Ngư lập tức đưa một người mặc đồ y tá đi vào. Người phụ nữ kia sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, lập tức khai ra toàn bộ việc bị người sai khiến bỏ thuốc độc.
Cố Minh vẫn cố giữ nụ cười bình tĩnh, tỏ vẻ oan ức: "Ba, cho dù có người sai khiến cô ta, người đó cũng không phải con."
"Cô có quen tôi không?"
Cố Minh quay sang hỏi người phụ nữ đang quỳ dưới đất.
Cô ta lắc đầu: "Không quen biết."
"Thấy chưa?" Cố Minh quỳ rạp xuống đất, liều mạng biện minh: "Ba tin con đi, con sao có thể hại ba được."
"Cậu đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ." Ông Cố ra hiệu cho trợ lý ném tập hồ sơ về vụ kim loại nặng vào mặt Cố Minh: "Cô ta có thể không quen cậu, nhưng chẳng lẽ cả đội ngũ y tế mà cậu thuê cũng không biết cậu sao?"
Cố Minh cố tình làm ra vẻ nhẹ nhàng: "Bọn họ cũng có thể vu khống con."
Bốp!
Một cái tát như trời giáng nổ vang trên mặt Cố Minh. Cố Phong nhìn khuôn mặt đỏ bừng của ba mình, đôi chân run lẩy bẩy không đứng vững.
Ông Cố siết chặt tay, ho khẽ vài tiếng: "Bản ghi chép này cũng là chữ viết của cậu chứ gì? Toàn bộ chứng cứ tôi đã nhờ Cố Thành giao cho cảnh sát. Còn việc kẻ đứng sau màn có phải cậu hay không, hãy để pháp luật phán quyết."
Cố Minh hoàn toàn hoảng loạn. Tuy ông ta đã chuẩn bị sẵn kẻ thế tội, nhưng nếu Cố thị đã không còn che chở, thì sớm muộn gì cảnh sát cũng sẽ tóm được mình.
"Ngay cả chuyện giả mạo di chúc cậu cũng dám nghĩ ra?"
Mấy ngày nay, ông Cố thực ra chỉ giả vờ hôn mê, ý thức lúc mơ lúc tỉnh. Khi Cố Thành và Cố Uyên bàn bạc công việc, ông vẫn nghe được đôi chút. Trước khi ngã bệnh, ông cũng đã nghe tin đồn về những trò bẩn của Cố Minh, chỉ là chưa kịp truy cứu thì đã ngã gục.
Lần này, cả vụ đầu độc bằng kim loại nặng lẫn việc bỏ thuốc trong quá trình chữa trị đều có cảnh sát tham gia điều tra. Người trong hội đồng quản trị gây khó dễ cho Chu Trì Ngư đa phần đều là người thân cận với Cố Minh.
Kẻ đứng sau, khỏi cần nói cũng biết.
Hơn nữa, phòng thí nghiệm sản xuất loại thuốc ức chế kia đã bị cảnh sát niêm phong.
Mà tất cả những việc này chỉ diễn ra trong vòng bốn tiếng đồng hồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!