"Trong thuốc mà ông Cố đang dùng có chứa chất CTY5236, đây là một loại chất ức chế mạnh. Ông ấy dùng lâu dài thì sẽ không ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe, nhưng mỗi ngày ông ấy còn phải uống thuốc hạ huyết áp. Khi hai loại thuốc này gặp nhau sẽ xảy ra phản ứng hóa học, khiến CTY5236 ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc hạ huyết áp, làm nồng độ thuốc trong máu có thể tăng hoặc giảm bất thường."
"Vậy tăng hay giảm đều có thể gây ra bệnh tim sao?" Chu Trì Ngư sốt ruột hỏi.
Jack lắc đầu: "Có ảnh hưởng, nhưng không nghiêm trọng lắm."
Lúc này, Cố Thành – người vẫn luôn đứng bên cạnh – đột nhiên hỏi: "Nếu đây là cách ra tay đầu độc thì chắc hẳn không dễ bị phát hiện đâu nhỉ?"
"Đúng vậy." Jack nghiêm túc nhìn Cố Thành, nói: "Người ra tay rất thông minh. Nếu trong kết quả xét nghiệm mà hàm lượng CTY5236 tăng cao thì bác sĩ chắc chắn sẽ nghi ngờ ngay. Nhưng kẻ đó còn dùng thêm một loại chất đặc biệt – hợp chất điều chế riêng."
"Hợp chất điều chế riêng?"
Cố Uyên và Chu Trì Ngư đồng thanh hỏi.
"Kẻ đầu độc chắc chắn đã hợp tác với một chuyên gia trong lĩnh vực sinh học. Chất độc này được chiết xuất từ một loài hải quỳ sống trong cát biển. Dưới tác dụng của CTY5236, nó có thể âm thầm phá hủy các chức năng của cơ tim, mà những bác sĩ không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này thì tuyệt đối không thể nào nhận ra."
Chu Trì Ngư vội vàng ngắt lời: "Vậy có thuốc giải không?"
"Có." Jack khẳng định: "Nhưng tôi cần một cộng sự của mình đến đây giúp. Anh ta là chuyên gia trong lĩnh vực này, hiện đang nghỉ phép ở California."
Cố Thành đáp: "Không thành vấn đề. Nếu cậu liên lạc được, chúng tôi sẽ lập tức phái máy bay sang đón anh ta."
Jack cười: "Đúng là tỷ phú."
Bệnh tình của ông Cố bắt đầu chuyển biến. Sau khi an ủi hai đứa nhỏ, Cố Thành vội vàng trở về công ty bàn bạc với các lãnh đạo cấp cao về cách xử lý.
Nội bộ cấp cao của tập đoàn Cố nhiều phe phái, những người thật sự đứng về phía ông Cố cũng không nhiều. Rất nhiều người lại thân cận với Cố Minh hơn.
Nếu chuyện này lộ ra, e rằng sẽ bất lợi cho ông Cố.
Sau khi Cố Thành rời đi, Cố Uyên cho nhiều vệ sĩ canh gác bên ngoài phòng bệnh. Một là để ngăn ngừa Chu Trì Ngư gặp chuyện như lần trước, hai là để bảo vệ Jack khỏi nguy hiểm.
Thời gian cứ thế trôi đi. Chu Trì Ngư ngày ngày mong mỏi chuyên gia sớm đến trong nước, nhưng lại ăn uống ngày càng ít.
Cố Uyên nhìn người trong phòng bệnh buồn rầu ủ dột thì trong lòng vô cùng đau xót. Hắn cố gắng dồn bớt công việc có thể làm từ xa về phòng bệnh, để có thêm nhiều thời gian ở bên cạnh Chu Trì Ngư. Khi hắn làm việc thì hai người ít nói chuyện, Chu Trì Ngư sau khi tắm xong sẽ mặc áo ngủ, nằm gối đầu lên đùi hắn đọc sách, thỉnh thoảng lại trò chuyện với ông Cố.
Trong khoảng thời gian này, Chu Trì Ngư như bước vào trạng thái cảnh giác cao độ. Bất kỳ ai ra vào phòng bệnh đều phải dưới sự giám sát của cậu. Ngay cả đội ngũ y tá chăm sóc cho ông Cố, cậu cũng không yên tâm.
Các cô y tá có tuổi cũng hiểu cho hành động của Chu Trì Ngư. Một đứa nhỏ mà phải canh chừng trong phòng bệnh gần cả tháng, thấy ai cũng như con mèo nhỏ trợn tròn mắt, đầy cảnh giác, giống như sẵn sàng giơ móng vuốt phòng thủ. Khi biết Chu Trì Ngư không hề có quan hệ huyết thống với ông Cố thì họ càng bất ngờ hơn.
"Thuốc không có vấn đề gì, có thể dùng được."
Đội ngũ y tế của tập đoàn ZN đã đến đây được ba ngày. Trong thời gian này, mỗi loại thuốc mà ông Cố cần dùng đều phải trải qua kiểm tra chuyên môn, để tránh có người lén đánh tráo.
Chu Trì Ngư vẫn cẩn thận nhìn túi truyền dịch một lần nữa rồi mới gật đầu: "Được."
Trong khi đó, phe của Cố Minh lại đang nóng lòng không yên.
Theo kế hoạch, bọn họ đã sớm sắp xếp để y tá bí mật tiêm độc tố chiết xuất từ hải quỳ vào cơ thể ông Cố, nhưng vì Cố Thành và Chu Trì Ngư giám sát quá chặt nên người của ông ta không có cơ hội ra tay.
Tối hôm qua, một y tá đã thành công vào được phòng bệnh, nhưng phát hiện tất cả thuốc men đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, thậm chí Chu Trì Ngư còn yêu cầu kiểm tra hai lần.
Ban đầu, cô ta nghĩ chất độc này vốn không màu, không mùi, lại có tác dụng chậm nên mình có thể ung dung thoát tội. Nhưng không ngờ lại chẳng có cơ hội nào để tiêm.
"Cố tổng, ngài không cần lo. Chẳng phải ngài định mời cả gia tộc đi ăn cơm hai hôm nữa sao? Nếu ngài lên tiếng, Cố Thành chắc chắn sẽ đưa thằng bé đó theo."
Khóe môi Cố Minh nhếch lên: "Có lẽ vậy, nhưng tôi không thể chờ thêm được nữa."
"Ông ta còn chưa chết thì tôi vẫn không lấy được một đồng thừa kế nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!