Ngày hôm sau là ngày cuối năm, cả Cố gia từ trên xuống dưới đều tất bật dọn dẹp để đón khách mới.
Chu Trì Ngư thích ngủ nướng, đến khi mặt trời lên cao mới chịu tỉnh dậy. Tối hôm qua Cố Uyên đã đưa cho bé một túi giấy bên trong có ba cây kem hạt hạnh. Dù Cố Uyên dặn chỉ được ăn một cây, nhưng Chu Trì Ngư không nhịn được, lén ăn hết sạch.
Dù ý chí của bé khá vững vàng, nhưng chỉ cần là đồ ăn ngon thì không thể cưỡng lại được. Bé dùng khăn lau khuôn mặt tròn trịa trắng hồng của mình, rửa mặt sơ qua, thay quần áo xong thì hớn hở chạy đi tìm Cố Uyên chơi.
Lúc này, Cố Uyên đang học lớp tư duy logic. Bé nghe các dì trong nhà nói rằng do thể trạng không tốt nên Cố Uyên không thể đến nhà trẻ, chỉ có thể học ở nhà.
Giáo viên dạy lớp tư duy logic đang uống nước thì thấy một đứa bé đáng yêu đột ngột chạy vào phòng, tò mò vẫy tay: "Tiểu Uyên, đây là em trai của con à?"
Cố Uyên ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt ngạc nhiên kia trong vài giây rồi khẽ mỉm cười hài lòng, tiếp tục cúi đầu làm bài tập.
Biểu cảm của Chu Trì Ngư thì lại hơi quá đà.
Chỉ là mặc bộ vest trắng thôi mà?
Có cần phải ngạc nhiên đến vậy không?
"Anh ơi, hôm nay anh mặc đẹp ghê luôn." Chu Trì Ngư dụi dụi mắt, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc lẫn tò mò: "Anh giống như hoàng tử bé cao quý vậy! Là hoàng tử đẹp trai nhất trong cả vũ trụ luôn đó!"
Giáo viên dạy tư duy logic bị lời khen của Chu Trì Ngư làm cho chú ý, suy nghĩ một chút rồi cũng nhận ra hôm nay Cố Uyên ăn mặc thật sự không giống thường ngày.
Cố Uyên cầm cây bút cảm ứng, hơi nhướng mày: "Thật sao?"
"Ừm ừm!" Chu Trì Ngư hớn hở lại gần, dụi dụi tay vào cánh tay Cố Uyên: "Anh cho em mượn mặc thử được không?"
Cố Uyên liếc nhìn bé, ánh mắt dừng lại ở cái bụng tròn vo kia, như muốn nói gì nhưng lại thôi: "Ừ... được."
"Anh tốt thật đó!" Chu Trì Ngư ôm lấy cánh tay Cố Uyên, ngọt ngào nói: "Anh là người anh tốt nhất trên đời này!"
Nghe xong, Cố Uyên cúi đầu xuống, hai tai đỏ ửng như quả táo chín. Sự thân mật của Chu Trì Ngư khiến hắn có chút lúng túng, nhưng cũng không tỏ ra phản đối, chỉ lẩm bẩm: "Em tránh xa tôi ra chút đi, nóng chết đi được."
Chu Trì Ngư ngẩng đầu lên chậm rì rì nói "Dạ", nhưng tay vẫn không chịu buông ra.
"Sao em không đi tìm Lam Dịch Lâm chơi?" Cố Uyên giả vờ hỏi một cách thản nhiên.
"Anh Dịch Lâm ư? Em quên mất luôn rồi." Chu Trì Ngư uể oải tựa lên vai Cố Uyên, dụi dụi người đáp: "Em muốn chơi với anh cơ."
Sắc mặt Cố Uyên thay đổi một chút, khóe mắt ánh lên vẻ hài lòng, nhưng không muốn để giáo viên phát hiện, nên cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Giáo viên cười lắc đầu, thầm nghĩ cuối cùng thì Cố Uyên cũng có được một người bạn tốt sau bao lâu như vậy.
Buổi học tư duy logic kết thúc khá nhanh. Cố Uyên giữ lời hứa, cởi bộ lễ phục và đưa cho Chu Trì Ngư. Chu Trì Ngư rất thích bộ vest trắng đó, hớn hở mặc vào, đứng trước gương vừa xấu hổ vừa vui vẻ nhe răng cười.
Với Chu Trì Ngư thì bộ vest rõ ràng hơi dài, ống quần kéo xuống trùm cả đôi giày con hổ nhỏ, nhìn giống như trẻ con trộm mặc đồ người lớn vậy. Còn phần đằng trước thì hơi căng, cái bụng tròn của Chu Trì Ngư làm hàng nút áo trước ngực căng hết cả lên, trông không đẹp chút nào.
Chu Trì Ngư có chút mất hứng vì hình ảnh này khác xa với tưởng tượng về một "chàng trai ngầu lòi". Bé lo làm hỏng đồ của Cố Uyên nên lủi thủi cởi ra. Không ngờ cái cạp quần lại bị vướng vào hai bên cặp đùi mập trắng như củ sen.
Tình huống khá xấu hổ xảy ra.
Cố Uyên nhìn bé một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: "Có phải ngày nào em cũng đang mập lên không?"
Chu Trì Ngư cãi yếu ớt: "Cái này gọi là có ăn là có phúc..."
Cố Uyên chống tay lên má, nét mặt nghiêm túc không biết đang suy nghĩ điều gì. Đến chiều, hắn tìm nhà thiết kế chuyên đặt may quần áo riêng để đặt cho Chu Trì Ngư một bộ vest trắng vừa vặn.
Khi biết chuyện, Chu Trì Ngư tự nhiên rất vui. Nhưng điều đó lại khiến quản gia Trần cảm thấy vô cùng áy náy.
Theo lý mà nói, việc nhỏ như vậy sao lại đến lượt Cố gia phải hỗ trợ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!