Chương 8: Bé tham ăn

"Tiểu Ngư, con có thể gọi là anh Dịch Lâm." Ông Cố ôm Lam Dịch Lâm vào lòng, giới thiệu hai đứa nhỏ với nhau: "Đây là tiểu Ngư, là cháu nội của ông Chu, thời gian tới sẽ tạm thời ở nhà chúng ta."

"Em trai đáng yêu thật đấy." Lam Dịch Lâm nhìn ngắm Chu Trì Ngư, đôi mắt đen láy ánh lên nụ cười: "Tiểu Ngư, chúng ta làm bạn tốt nhé!"

"Thật không!" Chu Trì Ngư hồi hộp siết chặt tay, quay sang báo tin vui cho Cố Uyên: "Anh ơi, em có bạn mới rồi!"

Cố Uyên không trả lời, chỉ nhét hết miếng thịt bò vào miệng, quai hàm hơi căng lên.

Ông Cố thấy vậy, nhẹ nhàng nhắc: "Tiểu Uyên, ăn từ từ thôi, đừng vội."

"..." Cố Uyên cứng ngắc đáp một tiếng, tay cầm nĩa siết lại thật chặt. Nghe tiếng tiểu Ngư và Lam Dịch Lâm trò chuyện thân thiết, lông mi hắn dần rủ xuống che đi ánh mắt.

"Anh Lâm Dịch ơi, anh mặc đồ vest hả?"

Chu Trì Ngư đã ăn no, nhảy xuống khỏi ghế trẻ em, chạy đến trước mặt Lam Dịch Lâm tò mò sờ thử cái nơ trên áo vest: "Anh mặc vest trắng, giống hệt như hoàng tử luôn!"

"Cảm ơn." Lam Dịch Lâm cũng thấy quý mến cậu em trước mặt, vừa xinh xắn, tóc xoăn mềm mại rất đáng yêu, khi nói chuyện đôi mắt cong cong nhìn rất cuốn hút.

"Chúng ta ra ngoài chơi nhé?" Chu Trì Ngư nôn nóng kéo tay Lam Dịch Lâm: "Ngoài hồ có thiên nga trắng đẹp lắm!"

"Thật không?"

"Ừ ừ! Em còn đặt tên cho tụi nó nữa!"

Lam Dịch Lâm đã ăn tối xong, thấy bạn mới nhiệt tình mời như vậy thì cũng vui vẻ nhận lời. Không lâu sau, hai đứa nhỏ mặc áo khoác, tay nắm tay chạy lon ton ra ngoài.

Trong phòng bỗng thiếu hẳn tiếng ríu rít như chim non, ông Cố âm thầm quan sát Cố Uyên, đã nhận ra vẻ cô đơn trên gương mặt hắn.

"Tiểu Uyên à, để ông dẫn con đi tìm bọn nhỏ chơi nhé?"

"Con không muốn đi." Cố Uyên đặt đũa xuống, ngón tay nắm chặt ghế, định tự mình nhảy xuống. Ông Cố đứng lên, bế hắn dậy: "Xe lăn của con chưa mang đến, để ông bế con lên lầu."

Cố Uyên không chịu ngồi ghế trẻ em, còn ghế người lớn thì lại quá cao. Bình thường thì nhảy xuống cũng không sao, nhưng Cố Uyên bị loãng xương nghiêm trọng, chỉ cần sơ ý một chút là có thể gãy xương.

"Anh ơi!"

Tiếng gọi trong trẻo lại vang lên trong phòng ăn. Cố Uyên quay đầu lại, thấy Chu Trì Ngư đang ngồi trên chiếc xe lăn điện của mình, cười tít mắt chạy đến.

"Anh mau lên đây, tụi mình cùng đi chơi!" Chu Trì Ngư nhảy xuống, vội vàng đưa tay ra kéo tay Cố Uyên: "Ông ơi, ông mau thả anh ấy xuống đi!"

Ông Cố bất ngờ bật cười, nghiêng đầu nhìn Cố Uyên đang lặng im, cố ý hỏi lại: "Tiểu Uyên, con muốn đi chơi với tiểu Ngư không?"

Cố Uyên bướng bỉnh hừ nhẹ một tiếng, ghé đầu vào vai ông Cố.

Chu Trì Ngư vậy mà vẫn chưa đi chơi?

Hắn còn tưởng tiểu Ngư có bạn mới là quên mất hắn rồi chứ.

Ông Cố giơ tay lên, dịu dàng vỗ lưng Cố Uyên: "Nếu con không muốn đi chơi, ông đưa con lên lầu nghỉ nhé?"

"Không mà, không mà!" Chu Trì Ngư vừa nhảy vừa chạy đến gần, chắp tay năn nỉ: "Làm ơn mà, đi chơi với em đi!"

Cố Uyên rũ mắt, đôi mắt màu nâu nhạt trong suốt phản chiếu gương mặt tròn đáng yêu đầy vẻ ấm ức của Chu Trì Ngư. Hắn nhìn chiếc xe lăn kia, khẽ gật đầu.

Màn đêm từ từ buông xuống, ánh sáng bạc dịu dàng phủ lên mấy người họ.

Lam Dịch Lâm thỉnh thoảng liếc trộm Cố Uyên, nhận ra rằng Cố Uyên không đáng sợ như mình tưởng tượng thì thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ nhóc từng nhiều lần dặn rằng, con của Cố gia có thể đùa giỡn với ai cũng được, chỉ duy nhất không được chọc giận Cố Uyên. Trong ấn tượng của nhóc, Cố Uyên là kiểu đại ma vương, trầm lặng lạnh lùng. Tuy chưa từng bắt nạt nhóc, nhưng hắn luôn lạnh lùng, chẳng bao giờ chơi với mấy đứa nhỏ trong nhà, thỉnh thoảng còn nổi giận ném đồ đạc, ai dỗ cũng không ăn thua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!