"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
Bạch Ôn Nhiên ôm chặt lấy Cố Uyên vào lòng, giọng nói run run vì xúc động: "Lần sau ngàn vạn lần đừng tới chỗ này nữa nhé."
Cố Uyên nhẹ nhàng gật đầu, rồi đưa tay ôm lấy cổ Bạch Ôn Nhiên.
Chu Trì Ngư vẫn còn chìm trong hoảng sợ, mãi cho đến khi được ông Cố ôm vào lòng, bé mới nhận ra rằng Cố Uyên vừa rồi là đang che chở cho mình.
Mẹ bé từng dặn rằng, khi đi làm khách ở nhà người khác thì phải ngoan ngoãn. Lần này bé gây họa, nếu không có Cố Uyên giúp đỡ, bị mẹ biết thì chắc chắn sẽ bị đánh đòn.
Ông Cố giờ cũng đã nguôi giận hơn nửa phần, ông nhéo nhéo má Chu Trì Ngư đang mềm mại, dịu giọng hỏi: "Tiểu Ngư, có phải con sợ lắm không?"
Giọt nước mắt kìm nén cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa mà trào ra, bé chu môi, chui vào cổ ông Cố mà khóc rưng rức như một con mèo con.
"Ông ơi, con nhớ mẹ."
Nghe cậu nói vậy, ông Cố khẽ cau mày, nhẹ nhàng vỗ về lưng Chu Trì Ngư, dỗ dành một lúc thật lâu.
Sau bữa tối, cảm xúc hoảng loạn của Chu Trì Ngư đã hoàn toàn tan biến. Bé vốn định đi tìm Cố Uyên chơi, nhưng nghe người giúp việc nói Cố Uyên đã đi ngủ, thế là bé cứ quanh quẩn ở bên ngoài phòng ngủ của Cố Uyên rất lâu.
Từ năm 4 tuổi, bé đã tự ngủ một mình. Chỉ cần có con thú nhồi bông capybara ở cạnh, bé chẳng sợ gì cả.
Quản gia Trần đã nghỉ ngơi, bé không ngủ được, mặc bộ đồ ngủ hình khủng long nhỏ, lén lút ra ngoài đi dạo.
Không bao lâu sau, bác sĩ gia đình đeo ba lô rời đi.
Bé lén lút trốn sau cột đá, đợi tiếng bước chân đi xa mới chạy đến trước cửa, đẩy nhẹ vào.
Lúc ăn tối, chú Cố và dì Bạch vì việc gấp phải ra nước ngoài nên Cố Uyên yêu cầu tự ngủ một mình.
Thân hình bé nhỏ luồn qua khe cửa vào phòng, Chu Trì Ngư rón rén đi đến bên mép giường, ngẩng đầu nhìn thì thấy ngay Cố Uyên đang ngủ say dưới ánh trăng.
Ở một bên giường, thiết bị theo dõi y tế phát ra ánh sáng đỏ nhạt, bé lặng lẽ leo lên giường, chống cằm quan sát Cố Uyên.
Cố Uyên dường như ngủ rất sâu, hàng mi dài khẽ rung theo nhịp thở, làn da trắng như tuyết dưới ánh trăng như phủ một lớp bạc nhẹ, đẹp đẽ mà mong manh.
Chu Trì Ngư không hay biết đã bị cuốn vào vẻ đẹp đó, lặng lẽ nằm xuống cạnh Cố Uyên.
Trong phòng ngủ ánh sáng ấm áp dịu nhẹ, tóc mái của bé khẽ lướt qua vầng trán trơn mịn của Cố Uyên, rồi dừng lại ngay trên cánh tay hắn.
Cố Uyên khẽ mở mắt ra, quay đầu nhìn người đang nằm cạnh mình.
"Em làm gì ở đây vậy?"
Giọng nói non nớt nhưng lại mang theo sự cẩn trọng không hợp với độ tuổi, hắn ngồi dậy chống tay nhìn chằm chằm vào "chú khủng long nhỏ" trước mặt đầy nghi hoặc.
Khuôn mặt Chu Trì Ngư giấu sau chiếc mũ trùm đầu trông càng mềm mại, giọng nói nhẹ nhàng như kẹo bông: "Em nhớ anh."
Cố Uyên nghiêng đầu, gương mặt xinh đẹp tựa như có thể nghiền nát cả ánh trăng, sâu thẳm mà phức tạp.
Hắn không thể tưởng tượng nổi, ngoài ba mẹ và người thân, lại có một người bạn nhỏ nhớ mình vào lúc đêm khuya như thế này.
"Tôi muốn ngủ rồi."
Hắn không biết nên thể hiện cảm xúc hiện tại ra sao, đành nói một câu như thế rồi cứng nhắc nằm xuống. Nhưng bé con nhỏ xíu kia dường như không hề có ý định rời đi, thậm chí còn nhón chân, vui vẻ nằm xuống bên cạnh nhìn hắn.
"Chu Trì Ngư." Hắn nhíu mày: "Làm ơn đừng làm phiền tôi nữa."
"Anh ơi, em muốn ngủ cùng anh." Đôi mắt to tròn như quả nho của Chu Trì Ngư lấp lánh mong chờ: "Giường có rộng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!