"Được rồi."
Đôi giày trượt từ từ lăn về phía trước, Cố Uyên chăm chú nhìn vào gương mặt Chu Trì Ngư, thử nâng chân lên, loạng choạng trượt được hai bước.
"Giỏi quá, anh học nhanh thật đấy."
Chu Trì Ngư nở nụ cười trong mắt, nhẹ giọng động viên: "Cứ từ từ thôi."
Ngón tay dài và thon của Cố Uyên siết chặt lấy cổ tay Chu Trì Ngư, hoàn toàn không có ý định buông ra.
Một lúc sau, hắn nói: "Tiểu Ngư, anh định tìm một huấn luyện viên dạy anh trượt."
Chu Trì Ngư nghiêng đầu khó hiểu: "Sao thế?"
Cố Uyên ngẩng đầu, ánh mắt dừng thẳng vào Hạ Chiêu: "Anh sợ làm em mất vui khi chơi, Hạ Chiêu vẫn đang đợi em mà."
Chu Trì Ngư tỉnh ngộ, quay sang Hạ Chiêu nói lời xin lỗi: "Anh đi chơi trước đi, em phải dạy anh trai em vài kỹ thuật cơ bản đã."
Hạ Chiêu trượt lại gần họ, dừng lại bên cạnh hai người: "Vậy để anh dạy cùng em."
"Không cần." Cố Uyên loạng choạng suýt ngã, gần như dựa cả vào người Chu Trì Ngư: "Làm phiền tiểu Ngư là tôi đã thấy ngại lắm rồi."
Chu Trì Ngư gật đầu: "Đợi anh trai em học xong, ba người chúng ta sẽ chơi cùng nhau."
Tính cách Hạ Chiêu rất hòa nhã, vui vẻ đồng ý: "Ok, vậy anh đi lo bữa tối trước."
Sau khi Hạ Chiêu rời đi, Chu Trì Ngư ngẩng đầu giúp Cố Uyên điều chỉnh mũ bảo hiểm, sợ dây buộc chặt quá khiến Cố Uyên khó chịu.
"Anh, anh ——"
Đang nói giữa chừng, cậu bất chợt bắt gặp ánh mắt của Cố Uyên đang nhìn thẳng vào mình, ánh mắt sâu thẳm không hề chớp.
Nóng bỏng, siết chặt, dịu dàng...
Và có thể... còn pha chút mê đắm.
Chu Trì Ngư hoảng hốt cúi gấp đầu xuống, nhanh tay buộc xong mũ bảo hiểm: "Anh trai, mình tiếp tục nhé."
"Ừ." Cố Uyên chăm chú nhìn vành tai Chu Trì Ngư hơi ửng đỏ, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lần xuống dọc theo cổ tay cậu, cuối cùng nắm lấy bàn tay nhỏ hơn mình vài phần, các ngón tay đan chặt vào nhau.
"Tiểu Ngư."
Giọng Cố Uyên trầm thấp: "Vừa nãy lúc em gọi Hạ Chiêu là anh, anh suýt tưởng em đang gọi anh."
Trong lúc đó, một cơn gió nhẹ thổi ngang sân.
Hắn lảo đảo một chút, mất thăng bằng nghiêng người về phía Chu Trì Ngư, khiến Chu Trì Ngư lùi lại mấy bước.
Giày trượt vốn đã khó giữ thăng bằng, Cố Uyên lo Chu Trì Ngư ngã nên vội ổn định thân mình, tay phải ôm chặt lấy eo cậu.
Ngón tay Chu Trì Ngư hơi co lại, tim bỗng nhảy lệch một nhịp.
"Ừm..."
Cậu ngơ ngác ngẩng đầu, phát hiện khuôn mặt mình và Cố Uyên đang rất gần.
Lọn tóc mái rũ xuống khẽ run theo từng hơi thở của cậu, cậu nhẹ giọng nói: "Hay là... em phân biệt cách gọi nhé?"
Ánh sáng mùa thu dịu dàng lấp lánh trong đáy mắt Cố Uyên, hắn hỏi: "Phân biệt thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!