Chương 5: Người em ấm lắm đó

Không lâu sau, Chu Trì Ngư đeo cặp sách nhỏ tung tăng chạy vào nhà.

Nghe nói Cố Uyên cuối cùng cũng tỉnh, bé không kịp chào hỏi cậu nhóc nhà hàng xóm, mà như một cơn gió nhỏ lao thẳng vào nhà mang theo làn gió xuân ấm áp.

"Anh ơi?"

Bé chạy đến mép giường, giơ lên món đồ chơi mới mua hôm nay — một con ếch xanh biết hát và nhảy: "Tụi mình ra vườn chơi món đồ chơi này nha?"

Tấm chăn đang trùm kín bỗng hé ra một khe hở.

Cố Uyên liếc nhìn bé một cái, giọng buồn bã: "Tôi không muốn chơi."

Thật sự rất ghét Chu Trì Ngư.

Bé bày ra dáng vẻ muốn làm bạn với hắn, nhưng lại đi chơi với đứa trẻ khác.

Hắn không hiểu, thật sự không hiểu nổi.

"Nhưng mà cậu bạn kia rất vui tính." Chu Trì Ngư cởi giày, nhanh nhẹn leo lên giường của Cố Uyên. Bác sĩ định ngăn lại, nhưng bị Bạch Ôn Nhiên cản lại. Dù Cố Uyên yêu cầu môi trường vô trùng khá nghiêm ngặt, nhưng các chuyên gia khuyên nên để hắn tiếp xúc vừa phải với môi trường bình thường để kích hoạt hoạt động của tế bào miễn dịch.

Cố Uyên vén chăn lên, nhìn Chu Trì Ngư đang cười tươi: "Ai cho em lên giường tôi?"

Chu Trì Ngư giở trò, cái đầu nhỏ "cạch" một tiếng tựa vào gối bên cạnh Cố Uyên, nhấc đôi chân mập mạp đùa nghịch con ếch xanh trong tay: "Anh tin không? Nó biết nhảy đấy!"

Cố Uyên nheo mắt, bực bội nói: "Biết nhảy thì có gì hay ho chứ?"

"Nhưng mà nó còn biết gọi tên anh nữa đó." Chu Trì Ngư vẫy con ếch xanh, cười thần bí.

Lần này, Cố Uyên có chút bất ngờ.

Nửa tiếng sau, hắn mặc áo khoác len, hai tay đút túi, ngồi lặng lẽ trên xe lăn nhìn màn biểu diễn của một người một ếch phía đối diện.

"Òa òa òa, Cố Uyên ~"

"Òa òa òa, bạn nhỏ Cố Uyên ~"

Trên lưng con ếch xanh có gắn thiết bị phát âm giấu kín, phát ra giọng nói do Chu Trì Ngư thu âm sẵn, mang theo giọng trẻ con non nớt, nhưng cố tình làm cho thô hơn, phối hợp với điệu nhảy ngộ nghĩnh của con ếch, trông rất buồn cười và dễ thương.

Hai người giúp việc đứng phía sau xe lăn lén quan sát nét mặt của Cố Uyên, liếc nhìn nhau rồi không nhịn được bật cười.

Cố Uyên giữ vẻ mặt nghiêm túc, ra lệnh cho xe lăn: "Về phòng."

Xe lăn lập tức đổi hướng, lùi lại phía sau.

Chu Trì Ngư cuống lên, lo lắng chạy theo: "Sao vậy? Anh thấy không vui à?"

Cố Uyên nheo mắt, ánh mắt lướt qua gương mặt tròn xoe lấm tấm mồ hôi của Chu Trì Ngư: "Chán."

Hắn nhấn nút giảm tốc, bánh xe từ từ chạy chậm lại.

Chu Trì Ngư vẫn đi theo phía sau, hai tay chống hông, rõ ràng rất tức giận.

Món đồ chơi ếch xanh vui như vậy mà Cố Uyên lại không thích?

Hắn đúng là một người bạn nhỏ khó chiều.

"Cố Uyên! Nó không chỉ biết gọi tên anh, mà còn gọi cả tên em nữa đó!"

Cố Uyên "hừ" một tiếng: "Em nói gì thì nó phát ra cái đó thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!