Chương 49: Xin lỗi, anh không giỏi lắm

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Uyên thoáng nhuốm chút ngạc nhiên, hắn khẽ nhìn Chu Trì Ngư đang đứng trong bóng tối.

Những lời này, trước đây Chu Trì Ngư từng nhắc đến trong một chiếc quạt có đề thơ.

Nguyên văn là: "Chim đã bay vẫn nhớ rừng xưa, cá trong chậu vẫn nhớ dòng nước."

"Anh không thấy câu này rất hợp với tụi mình sao?" Chu Trì Ngư chậm rãi bước đến gần: "

"Uyên" là môi trường thích hợp để cá sinh sống, sống ở trong đó, cá có thể cảm thấy hạnh phúc và yên bình."

Đôi mắt sâu thẳm của Cố Uyên khẽ lay động, giọng nói lạnh lùng lại lẫn một chút mong đợi: "Vậy thì sao? So với chữ "Du" kia, nghe vẫn không hay bằng."

Chu Trì Ngư không hiểu tại sao Cố Uyên lại để ý chuyện mình khen tên của Hạ Chiêu có ý nghĩa đẹp, nhưng cậu vẫn muốn dỗ hắn vui lại.

"Không phải vậy đâu."

"Em là cá, anh là "uyên". Ở bên anh, em cảm thấy hạnh phúc."

"Một từ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc như thế, sao có thể nói là không hay được chứ?"

Lần đầu tiên cậu nghe câu thơ này là lúc Cố Uyên còn học mẫu giáo, trong lần hắn giới thiệu bản thân. Cậu tin rằng Cố Uyên còn hiểu rõ hơn cả cậu về ý nghĩa mình đang muốn truyền đạt.

"Cách em lý giải ——" Cố Uyên giơ tay, từ trong khay bánh của Chu Trì Ngư lấy một chiếc bánh hoa quế bỏ vào miệng: "Tạm thời làm anh hài lòng."

Chu Trì Ngư nhăn mặt: "Anh thật sự rất khó dỗ."

Cố Uyên nhướng mày, ngồi xuống chiếc ghế dài trước vườn hoa. Trong không khí thoang thoảng mùi hoa cúc.

"Ừ, đúng là khó thật."

Những ngón tay rõ khớp của hắn gõ nhẹ lên thành ghế gỗ, rồi ra hiệu cho Chu Trì Ngư lại gần.

Chu Trì Ngư nheo mắt, tiến lại gần Cố Uyên, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Anh à, nói thật đi, sao chỉ vì em khen tên Hạ Chiêu dễ nghe mà anh lại giận?"

"Anh không giận." Gương mặt Cố Uyên vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường, chậm rãi nói: "Chỉ là cảm thấy em hơi mê trai thôi."

"Mê trai?" Chu Trì Ngư cắn một miếng bánh long nhãn, nhỏ giọng trách: "Anh có thể nói đỡ thô chút được không? Gọi là "say mê vẻ đẹp" cơ."

"Say mê vẻ đẹp chẳng phải cũng là mê trai sao?" Cố Uyên hỏi ngược lại.

"Nếu anh muốn hiểu như vậy thì... coi như thế cũng được." Chu Trì Ngư mắt sáng rỡ, vừa ăn bánh tart vừa nói: "Nhưng mà do em có phẩm hạnh cao quý, nên em chỉ đơn thuần ngắm nhìn cái đẹp thôi, chứ không có tơ tưởng linh tinh."

"Tại sao?"

Tim Cố Uyên đập nhanh hơn, nhưng mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, chờ câu trả lời của Chu Trì Ngư.

"Xem sắc đẹp cho vui thôi." Chu Trì Ngư nhai bánh tart, cổ họng chuyển động nhẹ khi nuốt: "Ngắm hoa mà không hái hoa, vì hái hoa thì phải chịu trách nhiệm."

"Vậy là không muốn chịu trách nhiệm à?"

"Không phải là không muốn, mà là em không thích họ."

Vẻ nghiêm túc của Chu Trì Ngư khiến Cố Uyên khựng lại trong giây lát. Hắn nhìn cậu chăm chú, giọng trầm và khẽ run: "Không thích?"

"Ừ. Anh à, anh chưa từng nghe câu này à?" Chu Trì Ngư cười ranh mãnh: "Không định cưới thì đừng có v* v*n?"

Cố Uyên im lặng một lúc, rồi đột nhiên hỏi: "Vậy em có hiểu giữa những người yêu nhau thì "thích" là thế nào không?"

"Em tạm thời chưa hiểu." Chu Trì Ngư thở dài chán nản: "Nhưng em biết, người mà em thích, ít nhất cũng phải đạt đến mức độ như em thích anh mới được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!