Chu Trì Ngư mở to mắt, hai tai đỏ bừng như muốn cháy lên.
"Cái gì mà bé cưng tiểu Ngư chứ..."
Cậu tránh ánh mắt đầy ẩn ý của Cố Uyên, lẩm bẩm: "Em sắp mười tám rồi mà."
"Ừ." Giọng Cố Uyên nhẹ nhàng, hắn tựa người vào cửa phòng ngủ, ánh mắt đầy dịu dàng dõi theo từng biểu cảm nhỏ nhất của Chu Trì Ngư: "Lúc nhỏ chẳng phải em rất thích để anh gọi như thế sao?"
"Đó là hồi nhỏ thôi." Chu Trì Ngư nhỏ giọng phản bác: "Lúc nhỏ nói mấy câu đó chỉ là đùa giỡn thôi, đâu có tính gì."
"Không tính sao?"
"Tất cả đều không tính hả?"
Giọng Cố Uyên vốn lạnh nhạt giờ lại trở nên dịu dàng, như có làn sương mỏng bao quanh, khiến Chu Trì Ngư càng thêm bối rối không chịu nổi.
"Ừm... Cũng không hẳn là không tính."
Tóc mái rũ xuống che đi biểu cảm lúng túng của Chu Trì Ngư, cậu siết chặt quai ba lô, nhỏ giọng nói: "Chuyện làm vợ anh chắc chắn là câu nói đùa."
"Ừ." Cố Uyên đáp, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén một lọn tóc xoăn của Chu Trì Ngư, mu bàn tay vô tình lướt qua vành tai đỏ ửng của cậu, rồi hơi thu lại nét buồn thoáng qua trong mắt.
Hắn không ngạc nhiên với câu trả lời của Chu Trì Ngư, trong lòng đã lường trước rồi.
Chuyện này cần tiến từng bước một, hắn cũng không vội vàng.
Chu Trì Ngư lén nhìn: "Còn gì nữa không anh? Em muốn đi ngủ."
"Không có gì đâu." Cố Uyên buông tay, giọng nói nhẹ nhàng: "Ngủ ngon."
"Ừm, anh cũng vậy." Chu Trì Ngư giống như con thỏ nhỏ chạy tọt vào phòng, lúc đóng cửa còn len lén nhìn bóng dáng Cố Uyên qua khe cửa, mãi đến khi cánh cửa đóng hẳn mới nhẹ thở ra.
Tắm rửa xong, cậu nằm trên giường Cố Uyên, trong đầu không ngừng vang lên những lời vừa rồi của hắn.
Làm vợ Cố Uyên ư?
Hồi nhỏ cậu đúng là rất hay đóng kịch như vậy.
Khi ấy, cậu cảm thấy anh trai mình đẹp trai như thế, nếu có thể làm vợ của hắn thì là chuyện rất đáng tự hào.
Hồi đó cậu từng tưởng tượng bạn đời lý tưởng sẽ là một người dịu dàng, đẹp như trong truyện tranh, mà khi lần đầu tiên thấy Cố Uyên, cậu thấy hắn còn đẹp hơn cả những nhân vật trong truyện.
Nhưng mà —
Hàng mi dính chút hơi nước của Chu Trì Ngư khẽ run lên, cậu bưng ly sữa bò, uống một ngụm rồi để đó, hai má phồng lên rồi lại xẹp xuống.
Bọn họ là anh em, sao có thể kết hôn được?
Cậu nằm ôm chăn, mắt nhìn chăm chăm vào con thú bông mà Cố Uyên mua tặng.
Nhưng nếu, anh cậu cả đời không lấy vợ, còn cậu cũng không lấy ai thì... liệu họ có thể ở bên nhau không?
Hai người sống cùng nhau, chắc là sẽ rất hạnh phúc nhỉ?
Đêm khuya, ánh trăng như dòng bạc len qua kẽ rèm, trải xuống sàn nhà. Chu Trì Ngư nhìn ánh sáng đèn lay động trên vách tường, trong đầu hiện lên từng mảnh ký ức tuổi thơ.
Cảm giác thích thật sự là như thế nào?
Cậu từng thích nhiều người, cũng từng yêu quý nhiều người, nhưng tình cảm dành cho người yêu và cho người thân chắc chắn không giống nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!