Chương 46: Bé cưng tiểu Ngư

"Cố Uyên, đó là em trai cậu à?"

Cố Uyên ngẩng lên, hàng mi ướt át khẽ run, ánh mắt không rời khỏi vẻ mặt bối rối của Chu Trì Ngư.

Hắn nói lời cảm ơn với cô gái cầm nước rồi chạy về phía Chu Trì Ngư.

Chu Trì Ngư lúc đó mới dần tỉnh lại, vừa nhận ra Cố Uyên thì người kia đã đứng trước mặt rồi.

"Tiểu Ngư."

Chu Trì Ngư nhìn thân hình cao lớn của Cố Uyên, theo phản xạ nhìn về phía sân bóng rổ, thấy cô gái lúc nãy vẫn đang nhìn về phía hai người họ.

"À... Anh, em đến đón anh về nhà."

Thấy Cố Uyên không mang theo nước, Chu Trì Ngư đưa chai nước cho hắn: "Em mua cho anh nè."

"Cảm ơn em." Cố Uyên trông có vẻ rất khát, ngửa đầu uống liền nửa chai. Mồ hôi từ cổ không ngừng chảy xuống, ướt cả áo bóng rổ, lờ mờ lộ ra cơ ngực rắn chắc bên trong.

Chu Trì Ngư nhìn mà thấy mê mẩn.

Cậu thấy Cố Uyên nhấc cánh tay lên, phát hiện cơ bắp của hắn không phải kiểu phô trương như người khác, mà mang một vẻ trẻ trung khỏe khoắn, đầy sức sống — đặc biệt là khi hắn chơi bóng, rất cuốn hút.

Còn cậu thì...

Cậu nhéo nhéo cánh tay mềm nhũn của mình, lặng lẽ thở dài.

"Nghĩ gì thế?"

Cố Uyên bật cười, bắt chước động tác của Chu Trì Ngư, nhéo nhéo lớp thịt mềm trên tay cậu: "Mềm thật đấy."

"Hứ." Chu Trì Ngư cảm thấy bị trêu, bèn ngẩng đầu tự tin ôm lấy tay mình: "Anh xong trận chưa?"

"Còn nửa hiệp nữa." Cố Uyên quay đầu nhìn các đồng đội đang chờ, rồi hỏi Chu Trì Ngư: "Hôm nay anh thua cá cược, phải mời mọi người ăn tối. Em có muốn đi cùng không?"

Không hiểu vì sao, Chu Trì Ngư lại đột nhiên hỏi: "Chị gái xinh đẹp lúc nãy cũng đi hả?"

"Có, cô ấy là quản lý đội bóng."

"À à, vậy em đợi anh." Chu Trì Ngư xấu hổ sờ mũi, trong chốc lát không biết phải nói gì.

Cậu sợ Cố Uyên hỏi lý do cậu lại quan tâm đến chuyện cô gái kia có đi hay không, bởi vì ngay cả bản thân cậu cũng không rõ tại sao mình lại hỏi thế.

Hôm nay thầy dạy khá nhiều kiến thức mới, buổi tối cậu còn bài tập phải làm nên quyết định ngồi một bên mở máy tính ra làm trước một chút.

Cố Uyên nhìn dáng vẻ chăm chú của cậu, trước khi rời đi còn xoa đầu Chu Trì Ngư.

Vừa quay lại sân bóng rổ, gương mặt Cố Uyên thoáng chút do dự, nghiêng đầu nhìn Chu Trì Ngư một lúc lâu.

"Chờ tôi chút."

Hắn ra hiệu với các đồng đội, rồi sải bước quay trở lại khán đài.

"Tiểu Ngư."

Từ trong balo, Cố Uyên lấy ra một hộp chè dưỡng nhan, đưa cho Chu Trì Ngư cùng với cái muỗng sạch: "Chắc đói rồi, ăn chút đi."

"Hả? Cảm ơn anh." Chu Trì Ngư cười vui vẻ nhận lấy: "Anh còn có thứ này trong balo sao? Em nhớ trong siêu thị trường mình không bán mà."

"Ừ, nhớ em thích ăn, chiều nay đi ngang qua tiệm đó nên mua luôn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!