"Được."
Thấy Liễu Dung bị bất ngờ không kịp trở tay, ông Cố bắt đầu lên tiếng: "Lời Cố Uyên vừa nói không phải là không có lý, cũng là một cách giải quyết thường thấy trong những tình huống thế này. Tiểu Ngư vẫn chưa đủ 18 tuổi, tôi vẫn sẽ tiếp tục giữ chức Chủ tịch tạm thời. Mong phòng đối ngoại và bộ phận giám sát nghiêm túc thực hiện công việc. Còn việc có ai trong nội bộ tung tin đồn thì..."
Ông Cố nheo mắt, lần lượt liếc nhìn từng người đang ngồi trong phòng họp, vẻ mặt tuy bình thản nhưng lại mang theo khí thế khiến người ta không dám phản bác.
"Trước khi tiểu Ngư tròn 18 tuổi, tôi sẽ điều tra rõ ngọn ngành, đến lúc đó sẽ công khai trước mọi người."
Lúc này, không ai lên tiếng phản đối. Ông Cố trước đó đã chuẩn bị rất kỹ, đưa ra một phương án xử lý cẩn trọng, là cách giải quyết tốt nhất trong tình hình hiện tại. Dù một số lãnh đạo ban đầu có ý đứng về phía Liễu Dung, nhưng cuối cùng lợi ích của bản thân vẫn quan trọng hơn.
Vượt qua được nguy cơ lần này, Chu Trì Ngư thở phào nhẹ nhõm.
Cậu lén liếc nhìn Cố Uyên, mỉm cười, nhưng lại phát hiện ánh mắt Cố Uyên nhìn mình hôm nay có gì đó khác lạ so với trước.
Cụ thể khác chỗ nào thì cậu cũng không nói rõ được.
Nếu nhất định phải dùng từ miêu tả, thì có lẽ là... hơi bị cuốn hút? Hoặc là... ánh mắt đầy thâm tình?
Chu Trì Ngư quay đầu nhìn ra cửa sổ phòng họp, hôm nay làm gì có gió chứ.
Trong hành lang, Chu Trì Ngư nhìn Cố Uyên đầy ngưỡng mộ: "Anh ơi, sao anh lợi hại thế?"
Giống như lúc nhỏ, cậu vừa kéo tay Cố Uyên vừa gặm bánh quy: "Những điều anh nói trong phòng họp về tài chính ấy, anh đều học qua à?"
"Ừ." Cố Uyên bước đi chậm rãi, thậm chí cố tình đi chậm hơn chút, khiến ông Cố phải quay đầu nhìn mấy lần: "Có khoảng năm sáu năm, hầu hết thời gian anh nằm trong phòng thí nghiệm hoặc bệnh viện. Ngoài việc nói chuyện với em, thời gian còn lại đều dành để đọc sách."
"Anh thông minh lại ham học, sau này chắc chắn sẽ quản lý công ty thật tốt." Chu Trì Ngư tự hào ngẩng cao đầu: "Em cũng muốn học theo anh, từ tuần này trở đi, cuối tuần nào có lớp em cũng không xin nghỉ nữa."
Thật ra, trước đây Chu Trì Ngư không nghiêm túc lắm với các lớp học mà ông Cố sắp xếp. Một tháng có tám buổi học thì xin nghỉ hết ba lần.
Nhưng sau chuyện hôm nay, cậu đã hiểu ra một điều.
Tuy có ông và anh trai bảo vệ, nhưng cậu cũng muốn trở thành người đủ năng lực để tự mình gánh vác, bảo vệ những người thân yêu.
"Tiểu Ngư có suy nghĩ này, ông rất vui."
Ông Cố quay lại nhìn cậu chăm chú: "Nhưng ông thấy cần thêm vài buổi học nữa."
"Hả??"
Chu Trì Ngư kêu lên ai oán, tiếng vang vọng cả hành lang: "Còn thêm nữa sao ạ?"
Ông Cố mỉm cười hiền từ: "Còn kỳ nghỉ đông và hè nữa mà."
"Anh ơi!" Chu Trì Ngư vừa chạy vừa bám theo ông Cố cầu xin: "Anh mau giúp em xin bớt đi."
Lúc này Cố Uyên lại đang chìm đắm trong suy nghĩ về... chuyện liên hôn, có vẻ hơi lơ đãng.
Suy nghĩ vài giây, hắn nhẹ giọng đáp: "Tiểu Ngư, anh có cách khiến em bớt áp lực hơn một chút."
Chu Trì Ngư mắt sáng lên, chạy nhanh tới gần: "Cách gì vậy?"
Cố Uyên chỉnh lại giọng: "Liên hôn với nhà anh. Đến lúc đó liên kết chặt chẽ, áp lực của em tự nhiên sẽ giảm bớt."
"Xì." Chu Trì Ngư cười không nhịn được: "Em kết hôn với ai chứ? Trong nhà anh và em đều như người thân, chẳng lẽ em phải kết hôn với anh sao?"
Cố Uyên khẽ nhướn mày: "Cũng được thôi."
Chu Trì Ngư càng cười to hơn: "Ông nội, ông nghe chưa, anh con định kết hôn với con đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!